Chương 13: (Vô Đề)

Nếu nhắc đến thành phần nhạy cảm nhất với sự thay đổi của thời tiết trong trường thì chắc hẳn không nằm ngoài những sinh viên ôn bài buổi sáng. Mỗi sớm Đỗ Nhược thức dậy đều đi đến sân thể dục luyện tiếng Anh, cùng đó cảm thấy rõ ràng rằng trời đã chuyển lạnh rồi.

Tầng mây xám dày đặc dần bao phủ trời không. Mặt trời cũng lười biếng núp sau đám mây ngủ nướng, chậm chạp không chịu ló dạng. Bầu trời phương Đông chỉ hé ra vài tia đỏ phớt. Không khí từ từ thấm lạnh.

Thế nhưng, dù tiết trời đã se lạnh nhưng nhóm học sinh ôn bài và chạy bộ buổi sáng vẫn không vơi. Đỗ Nhược ôm sách vừa đi vừa học trên sân thể dục, thi thoảng có vài cọng cỏ vàng úa cọ vào cổ chân cô, vừa nhấc chân lên gãi thì đã thấy Cảnh Minh mặc đồ thể thao, đeo tai nghe chạy lướt qua.

Cô thoáng sững sờ, quyển sách trong tay bị uốn cong lại. Vừa khéo cô đã học xong một bài, bèn vội vàng thu sách rời khỏi sân thể dục.

Đỗ Nhược định đến phòng học sớm một chút nên không đến căng

-tin ăn sáng, thay vào đó ra quầy tạp hóa mua một ổ bánh mì ăn tạm. Cô đưa năm tệ, bà chủ quầy thối lại cô hai tệ rưỡi.

Đỗ Nhược thắc mắc: "Không phải bánh mì giá hai tệ ạ?"

"Tăng giá rồi, hai tệ rưỡi."

"Sao lại tăng thế ạ?" Khi cô hỏi câu này, có người đi vào cửa, bóng dáng thoáng chốc che đi sắc trời bên ngoài, rồi nhanh chóng trả lại ánh sáng.

Nắng thu nghiêng nghiêng soi lên tay Đỗ Nhược. Mặt trời đã lên tự lúc nào. Người đó đứng sau lưng cô chọn đồ, không gian quầy bán khá chật nên khẽ nói: "Bạn học, cảm phiền nhường một chút."

Sao đi đến đâu cũng đụng mặt thế nhỉ!

Bà chủ trả lời: "Bên bỏ hàng tăng giá, chỗ cô cũng phải tăng theo thôi."

Đỗ Nhược ngượng chín mặt: "À."

Cô cầm lấy tiền lẻ hoảng sợ định bỏ trốn. Song vừa dợm bước thì Lý Duy mặc đồ thể thao chạy vào, ánh mắt vốn đang tìm kiếm bóng dáng Cảnh Minh, thấy Đỗ Nhược liền cười nói: "Chào buổi sáng, Đỗ Nhược."

"Chào buổi sáng."

"Buổi sáng chỉ ăn cái này thôi à? Có no không?" Lý Duy quan tâm hỏi han.

"No chứ, mình ăn ít lắm." Đỗ Nhược đáp.

Một bàn tay xương xương trắng ngần đưa đến từ sau lưng cô, quét qua mã QR trên quầy. Hai người rất gần nhau, Đỗ Nhược ngửi thấy mùi mồ hôi, hương xà bông và cả không khí tinh mơ trên người đối phương.

Cô đứng bất động, liếc nhìn Cảnh Minh đang cầm lấy hai lon nước tăng lực bằng một tay ngay sát cạnh cô. Quét mã xong, cậu không nói lời nào rời khỏi quầy bán hàng. Bóng lưng cao dong dỏng chợt lóe qua ánh mặt trời rồi biến mất.

Mặt trời đã rời mây, từng tia nắng nhè nhẹ trải khắp sân trường. Cây bạch quả bắt đầu ngả vàng, nếu muốn thấy một màu vàng kim óng ánh thì phải đợi thêm tầm mười ngày nửa tháng nữa.

Lát nữa mới đến giờ đi học, Đỗ Nhược ngồi bên cạnh bồn hoa gặm bánh mì, nhìn người qua kẻ lại trên đường. Một nam sinh đeo balo đi ngang qua cô, miệng lẩm bẩm gì đó. Hai ba nữ sinh ôm sách, bước chân thong thả, trò chuyện cười đùa với nhau như tiếng chuông ngân nga. Đứa trẻ nhảy loắt choắt được ông bà nắm tay, hàng loạt câu hỏi tại sao luôn treo bên miệng.

Mỗi con người ấy đã trải qua cuộc sống thế nào? Nhẹ nhàng hay áp lực? Hạnh phúc hay đau khổ? Ít nhất vào thời khắc này, trông họ đều không có tâm sự nặng nề, dù cho có phải đương đầu với bài vở khó nhằn đi chăng nữa.

Cách đó không xa truyền đến tiếng chim bồ câu cúc cu, tiếng vỗ cánh phành phạch kéo dài phá vỡ vòm không, cô ngẩng đầu nhìn theo chúng. Liệu chim bồ câu có phiền muộn hay không? Hay chúng chỉ cần bay lượn theo gió là vui vẻ rồi.

Hết chiếc bánh mì, Đỗ Nhược vứt túi gói vào thùng rác, phấn khởi hít sâu không khí buổi sáng, đi về phía tòa nhà giảng dạy. Điện thoại trong túi chợt vang lên tít tít, có tin nhắn trong trò chuyện nhóm.

Hà Hoan Hoan: "Cỏ Nhỏ! Cậu nổi tiếng rồi, ha ha ha."

Phía sau là một đường link, Đỗ Nhược mở ra, là một bài viết trên diễn đàn học tập với tiêu đề: "Cô gái mặc váy mang giày thể thao chạy bốn trăm mét này dễ thương quá, cho xin thông tin để làm quen!"

Tấm ảnh đầu tiên là cô để tóc ngắn mặc chiếc váy trắng bồng xòe, tay giữ vạt váy chạy băng băng trên đường đua, bả vai và xương quai xanh gầy gầy, bắp chân cũng thon thả. Ồ đúng rồi, trên đầu còn cài hoa sơn trà trắng nữa. Lượt xem chủ đề đã sắp chạm mốc mười nghìn.

Đỗ Nhược trố mắt, lướt nhanh trên màn hình, vài tấm hình lần lượt hiện ra.

Tài khoản Vẽ Đẹp: Tui cũng chụp nè, vô tư chia sẻ cho mấy thím đấy!"

An Đít Bự: Đại hội thể dục thể thao trường nào vậy, lý thú thật. Đây mới là khung cảnh đại học nên có chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!