Chương 44: Dùng chung cơ thể

Trên cửa sổ của ngôi nhà còn dán một chữ "

", cho thấy chủ nhân nơi này vừa mới kết hôn không lâu, căn nhà này có thể được xây vì tân hôn.

*: Chữ "Hỷ" () trong đám cưới được ghép lại từ 2 chữ "Hỷ" () và được gọi là song hỷ.

Không biết đôi vợ chồng tân hôn kia còn sống không? Tô Ngự nằm trên giường suy nghĩ miên man…

Cậu không ngủ được, đầu óc rối bời, tâm trạng cũng rối rắm…

Những lời Thiệu Tĩnh Trì nói lúc trước cứ lởn vởn trong tâm trí cậu. Khi đó giọng hắn quá khẽ, Tô Ngự chỉ nghe thấy lời hắn nói, những không nghe rõ được giọng điệu của hắn.

Vậy câu nói ấy có theo nghĩa cậu hiểu không?

Chỉ là chơi đùa với cậu thì tốt rồi. Tuy rằng lúc ấy Thiệu Tĩnh Trì mân mê mi mắt cậu thật sự rất nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm lại lạnh nhạt, thiếu sự vênh váo thường ngày, cũng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Trước đây, Tô Ngự luôn cho rằng Thiệu Tĩnh Trì chỉ có hứng thú với cơ thể của cậu, nhưng sau này cậu cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Thiệu Tĩnh Trì với mình. Một người kiêu ngạo ương bướng như Thiệu Tĩnh Trì, rất bao dung cậu, còn chăm sóc cậu…

Vậy nên đôi khi cậu vô thức tự hỏi, liệu Thiệu Tĩnh Trì có thích mình không.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu sẽ phủ nhận ý nghĩ này. Bởi nếu Thiệu Tĩnh Trì thích cậu, làm sao một người có tính cách như hắn lại chấp nhận để Quan Nghiên Bạch cùng làm cậu được?

Hắn chỉ coi Tô Ngự như đối tượng để tiết dục, vậy nên câu nói đó chính là theo ý hiểu của Tô Ngự.

Thiệu Tĩnh Trì chỉ là chơi đùa với cậu mà thôi, hiện giờ hắn phát hiện Tô Ngự luôn mập mờ với những người khác nên không muốn chơi cùng cậu nữa.

Nhất định là như vậy, nếu không lúc đó Thiệu Tĩnh Trì đã không bỏ Tô Ngự lại một mình. Hắn dường như sẽ không còn lo lắng việc có cương thi đột nhiên xuất hiện cắn Tô Ngự nữa. Bởi khi đó Thiệu Tĩnh Trì đã bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Đêm nay Quan Nghiên Bạch gác đêm, vậy nên Tô Ngự ngủ một mình.

Không biết Thiệu Tĩnh Trì đã đi đâu, ngay cả bữa cơm tối cũng không thấy hắn.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tô Ngự lập tức quay đầu nhìn về đó, trong tích tắc đó cậu rất chờ mong.

Cậu nghĩ Thiệu Tĩnh Trì đã trở về, bởi vì ngày trước nếu ngủ trên giường, Thiệu Tĩnh Trì nhất định sẽ ngủ cùng cậu.

Nhưng người bước vào là Phó Niên Xuyên.

Tô Ngự cũng không biết cảm xúc lúc ấy là gì, có chút thất vọng, lại có chút dự đoán được sẵn.

Phó Niên Xuyên đến bên giường ngồi xuống: "Ở phòng bên vẫn luôn nghe thấy cậu lăn qua lộn lại, không ngủ được sao?"

Tô Ngự ngồi dậy nhìn hắn, rồi nói: "Anh muốn làm tình với tôi sao?"

Phó Niên Xuyên không ngờ Tô Ngự lại trực tiếp như thế, cười nói: "Đương nhiên, hiện tại cậu đang mời tôi à?"

"Vì sao? Vì sao anh lại có hứng thú với tôi?"

Tô Ngự vẫn có tự giác, cảm thấy vẻ ngoài của mình kém hơn Vương Cảnh Bân. Nếu cậu được chọn, cậu cũng sẽ chọn Vương Cảnh Bân vì đối phương thật sự rất xinh đẹp. Còn nói đến dáng người, cho dù cậu có tốt đến đâu thì cậu vẫn là nam. Cậu không nghĩ rằng cậu có sức hấp dẫn lớn đến thế, thu hút nhiều đàn ông cảm thấy hứng thú với cậu, huống chi là người đàn ông ưu tú như Phó Niên Xuyên.

Phó Niên Xuyên mỉm cười: "Nói một cách lừa tình, tôi không nghĩ cần có lý do gì để sinh ra hứng thú với một người."

"Tôi không muốn nghe loại lời nói này,"

"Được rồi, nói thật là hình ảnh cậu bị làm quá ướt át, khơi lên dục vọng trong tôi."

Tô Ngự cả kinh: "Anh thấy hình ảnh tôi bị làm lúc nào?"

Lần đó trong bệnh viện, cửa đóng chặt nên Phó Niên Xuyên không thể nhìn thấy bên trong mới đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!