Tô Ngự xấu hổ cúi đầu, thì thào: "Có lẽ anh thấy tôi… rất ghê tởm nhỉ…"
"Không, tôi cảm thấy cậu rất thành thật."
Tô Ngự không ngờ Phó Niên Xuyên lại trả lời mình như vậy, hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt cười dịu dàng của Phó Niên Xuyên, nơi đó không có hư tình giả ý, mà là một nụ cười chân thành.
Phó Niên Xuyên mở đồ ăn mang đến đặt trước mặt Tô Ngự, tình cờ nhìn thấy ánh mắt choáng ngợp của Tô Ngự nên hỏi:
"Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Tô Ngự thấy thức ăn bên trong thực sự là một bữa bình thường cho bệnh nhân, cậu cầm đũa và thìa Phó Niên Xuyên đưa, khẽ nói: "Tôi tưởng rằng anh sẽ cảm thấy tôi ghê tởm."
"Hửm? Vì sao lại nghĩ như vậy?"
"Không phải vì thẳng nam các anh đều không thể chấp nhận đồng tính sao?"
Tô Ngự hớp một ngụm cháo, mềm dẻo, vị mặn vừa phải. Cậu cảm thấy giờ có thể ăn thức ăn bình thường thực sự rất vui.
"Nhưng tôi không phải thẳng nam."
"!!" Câu này khiến Tô Ngự kinh ngạc đến mức quên cả ăn cơm.
"Ý anh là… anh cũng là người đồng tính?"
"Chính xác mà nói thì tôi xem như người song tính, trước kia tôi cũng từng có bạn trai đấy ~"
Tô Ngự càng kinh hãi, tên Phó Niên Xuyên này thế mà ăn được cả nam lẫn nữ.
Phó Niên Xuyên khó hiểu: "Vì sao cậu lại nghĩ tôi là thẳng? Tôi nhìn rất thẳng à?"
Phó Niên Xuyên tự nhận hắn thuộc tuýp đàn ông có EQ rất cao mới đúng.
"Cũng không phải… Lần trước khi Thiệu Tĩnh Trì nói tôi là "vợ" của anh ấy, phản ứng của anh dường như rất ngạc nhiên. Vậy nên tôi nghĩ anh không thể chấp nhận đồng tính."
Phó Niên Xuyên cười nói: "Lúc đó ngạc nhiên là bởi Thiệu Tĩnh Trì cũng là người đồng tính, mẹ nó tên nhóc này đúng là biết giấu giếm. Trước kia tôi có bạn trai cậu ta còn mắng tôi có bệnh, vậy nên tôi luôn cho rằng cậu ta không phải."
"Còn có thái độ tuyên bố chủ quyền với cậu cũng khiến tôi rất ngạc nhiên, dù sao trước giờ tôi chưa từng người nào có thể lọt vào mắt cậu ta."
Tô Ngự nghĩ đến dáng vẻ ngỗ ngược kiêu ngạo của Thiệu Tĩnh Trì, bị Quan Nghiên Bạch ví hắn như một con "Husky", không nhịn được cười: "Anh ấy hình như rất kiêu ngạo."
"Vậy nên, tôi thực sự rất tò mò về cậu." Phó Niên Xuyên nhiệt liệt nhìn cậu.
Tô Ngự bị Phó Niên Xuyên nhìn với ánh mắt rực lửa, hơi không được tự nhiên nên vội cúi đầu ăn để che giấu sự hoảng loạn:
"Tôi… Tôi có gì để tò mò chứ…"
"Đương nhiên là tò mò về sức hấp dẫn đặc biệt của cậu. Dù tôi không hiểu nhiều về Quan Nghiên Bạch nhưng tôi cũng biết cậu ta là một người thái độ lạnh nhạt và khó hòa hợp. Không ngờ cậu ta cũng có hứng thú đối với cậu…"
Tô Ngự tự hỏi cậu nơi nào có sức hấp dẫn đặc biệt, là thân thể sao? Cậu cảm thấy diện mạo của cậu chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng với dáng người thì cậu khá có tự tin. Nhưng cậu cũng không rõ Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch cảm thấy hứng thú với nơi nào của cậu, cậu nghĩ chắc chỉ có thể là thân thể của cậu.
"Cậu ở cùng Thiệu Tĩnh Trì trước, hay là Quan Nghiên Bạch?"
"…Thiệu Tĩnh Trì." Tô Ngự thành thật trả lời.
Phó Niên Xuyên cười: "Cậu đúng là thật thà dễ thương, tôi đã nghĩ cậu sẽ không trả lời."
Tô Ngự sẽ không nói với Phó Niên Xuyên, là bởi vì cậu không thể cưỡng lại lời dò hỏi của người dịu dàng như Phó Niên Xuyên, cậu đã bất giác trả lời.
Nhìn hai má Tô Ngự bắt đầu chậm rãi nhuộm hồng, Phó Niên Xuyên không nhịn được vươn tay véo má cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!