Chương 56: (Vô Đề)

Liszt bị đánh thức bởi cái lạnh buổi sớm.

Anh vật vã ngồi dậy trên chiếc ghế sofa, dùng ngón tay xoa bóp giữa chân mày, cố lấy lại thần trí.

Tối qua, người nghệ sĩ dương cầm trở về rất muộn, muộn đến mức cây nến mà cô nghệ sĩ vĩ cầm để dành cho anh đã cháy gần hết.

Khi nhìn thấy ánh lửa nhỏ đó, trong lòng anh như được một khúc thánh ca xoa dịu.

Những cơn bồn chồn và bất an dày vò anh cũng dần lắng xuống.

Anh nhẹ nhàng hơn trong từng động tác, mở cửa sổ xua tan mùi rượu nồng nặc trên người, rồi lảo đảo ngã xuống sofa, đắm mình trong ánh lửa mờ mờ kia.

Cho đến khi anh mệt mỏi thiếp đi và tỉnh lại vào sáng sớm.

Dù giấc ngủ đó không mấy sâu, nó cũng đủ để đẩy lùi cơn say trong người Liszt. Người nghệ sĩ dương cầm tùy tiện chỉnh lại mái tóc, làn gió lạnh từ phía sau khiến anh khựng lại.

Anh lần nữa bước chậm đến bên cửa sổ.

Trời chưa sáng hẳn, trên đường chỉ nghe tiếng vó ngựa lộp cộp nhẹ và vài bước chân hiếm hoi. Họ lướt qua trong màn sương mờ, khung cảnh chẳng có gì đặc sắc ấy lại khiến Liszt ngây người nhìn mãi không thôi.

Cái sự đè nén mơ hồ trước bình minh ấy, chẳng khác gì cõi lòng anh lúc này.

Nếu ai đó nhìn thấy gương mặt anh lúc này, ắt hẳn sẽ nhận ra — người thanh niên này hóa ra cũng có lúc mất đi tự tin, tràn đầy hoang mang như thế.

Như thể đức tin trong lòng anh đã sụp đổ, bản thân hóa thành một con chiên lạc lối.

Đôi mắt xanh mất đi ánh sáng như viên ngọc phủ bụi, Liszt đưa tay lên trước mặt.

Anh chăm chú quan sát từng đường chỉ tay, từng ngón tay to khỏe, thậm chí là từng đốt khớp tay — trên môi lại nở một nụ cười gần như giễu cợt.

Ánh mặt trời rọi vào từ phía sau, bình minh đã đến.

Anh thả lỏng tay xuống, từng bước tiến về cây đàn Bösendorfer yêu quý nhất.

Sau lưng là ánh sáng, nhưng anh lại như đang đi trong bóng tối.

Khi mở nắp đàn, vừa đặt tay lên phím, anh đột nhiên cảm thấy những phím trắng đen thân thuộc kia, lại xa cách đến thế.

Giữa anh và cây đàn dương cầm, dường như đã bị chia cắt bởi một vực sâu không thể vượt qua.

Những suy nghĩ hỗn độn từng bị kìm nén, sau khi cơn say tan biến, hóa thành cơn cuồng phong nhấn chìm Liszt. Những phẩm chất của tất cả những nghệ sĩ anh ngưỡng mộ biến thành mưa dao, từng giọt từng giọt đâm vào lòng anh, rạch ra những vết thương sâu nông lẫn lộn.

Sau cuộc trò chuyện với Paganini, cuối cùng anh đã hiểu sự tầm thường trong âm nhạc của mình, cuối cùng anh nhận ra sự non nớt trong nghệ thuật của mình.

"Chàng trai trẻ, nếu tất cả chỉ là âm nhạc của cậu, thì e rằng vẫn còn quá xa."

Paganini với nụ cười nhàn nhã tiện tay cầm lấy cây vĩ cầm của cô gái mà Liszt mang trong lòng, dâng tặng cho anh một buổi tiệc âm nhạc riêng biệt.

Rồi đánh anh tơi tả, không còn mảnh giáp.

"Charoline, tôi thật đáng cười, tôi lại đánh mất chính mình trong âm nhạc…"

Nếu âm nhạc của Chopin là thi vị mà anh có thể từ từ chạm tới, thì kỹ xảo rực rỡ của Paganini đã là đỉnh cao tuyệt đối.

Giống như — một vị thần không thể chạm tới.

Âm nhạc của Paganini là một linh hồn thanh cao và kiêu ngạo, tự tại và không thể thuần phục.

Còn dương cầm của Liszt thì sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!