Chương 47: Đúng là một đám nhóc ngỗng đẹp trai

Ngỗng – loài sinh vật với sức chiến đấu mạnh mẽ, cú mổ đau thấu trời, được mệnh danh là "những tên côn đồ lùn tịt".  

Đặc biệt là ai từng bị mổ khi còn nhỏ, chắc chắn sẽ mang nỗi ám ảnh cả đời. Ban đầu, các cô gái trong ký túc xá nữ cũng vậy.  

Nhìn thấy đám ngỗng từ xa chạy tới, ai nấy đều cố gắng tránh né. Đồng thời, cũng không ít người lo lắng: Đám ngỗng này cứ tự do đi lại thế này, liệu có tè bậy khắp nơi, biến hành lang thành một chỗ bốc mùi kinh khủng không?  

Nhưng chưa đầy nửa ngày, họ đã phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc – đám ngỗng của Dung Tử Ẩn đã được huấn luyện bài bản! Chúng không hề đi bậy bạ vì chúng biết chính xác nơi đi vệ sinh trong khu vực chuyên dụng.

Hơn nữa, chúng cũng không chủ động tấn công con người, thậm chí còn có phần thích quấn quýt với người khác. 

"Chị ơi, nhìn trái tim nhỏ của em nè~

"Một con ngỗng táo bạo nhất vừa lạch bạch đi theo một cô gái vừa lắc lư chỏm lông ngốc nghếch trên đầu, cố gắng thể hiện sự dễ thương của mình. Cô gái bị bám riết không còn cách nào khác, đành ngồi xuống xoa đầu nó một cái."He he he…

"Chú ngỗng được vuốt ve liền cười ngây ngô, đôi mắt hình"dao phay" hơi híp lại, cong cong thành hình trăng khuyết.  

Nhìn nó một lúc, cô gái rốt cuộc không kiềm được liền đưa tay ôm nó lên.  

Không thể phủ nhận, dù đám ngỗng của Dung Tử Ẩn bị trụi lông, không còn mềm mượt như trước, nhưng… vẫn khá là dễ thương chứ nhỉ?  

Thế là, nhờ vào tài năng làm nũng và bán moe xuất sắc, đám ngỗng cuối cùng cũng được khôi phục địa vị sủng ái. Chỉ trong vòng vài tiếng, diễn đàn đã tràn ngập những bức ảnh nghệ thuật chụp riêng cho chúng từ các nhiếp ảnh gia của ký túc xá nữ!  

Ánh mặt trời tràn ngập phòng giặt chiếu xuống sàn nhà sáng rực. Một chú ngỗng đã trút bỏ lớp lông tơ, khoác lên mình bộ lông trắng muốt, nghiêng đầu cười nhẹ.  

Khung cảnh đẹp đến mức… ngay cả "ông bố" Dung Tử Ẩn cũng suýt nữa không nhận ra "con cưng" của mình.

Vậy mấy con ngỗng trông có vẻ yếu đuối thế này thực sự có thể đảm nhận công việc bảo vệ sao?  

Rất nhiều người tỏ ra hoài nghi, nhưng các cô gái trong ký túc xá nữ lại chẳng bận tâm lắm.  

Dù sao thì đám ngỗng này đáng yêu như vậy, bộ lông mềm mại của chúng thực sự đã giúp họ xoa dịu nỗi bất an và sợ hãi.  

Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống.  

Hành lang vắng lặng không một bóng người, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Ngay cả đám ngỗng cũng đã ngoan ngoãn ngủ trong ổ của mình.  

Lúc này, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào phòng phơi đồ nhanh chóng vơ lấy mấy bộ quần áo mà hắn đã nhắm sẵn từ lâu rồi rón rén chuồn ra ngoài.  

Liên tục thực hiện hành vi này suốt nhiều ngày qua, hắn đã trở nên vô cùng thành thạo. Bất kể là tuyến đường đột nhập hay đường tẩu thoát, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hành động lưu loát đến mức có phần… tao nhã.  

Dù sao thì ngay cả cảnh sát điều tra mấy lần cũng không bắt được hắn cơ mà!  

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi dâng lên cảm giác đắc ý.  

Nhưng đúng lúc này, trong phòng phơi đồ dường như có thứ gì đó vừa cử động.  

Dưới màn đêm, sắc trắng vẫn vô cùng nổi bật, đặc biệt là khi có đến bảy, tám con ngỗng cùng xuất hiện một lúc.  

Chúng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, thân hình không cao lớn lắm, nhưng gan lại to đến bất ngờ. Cả bầy đồng loạt xếp thành hàng ngang, chặn chặt đường lui của tên bi. ến th. ái.  

Phản ứng đầu tiên của hắn ta là đá bay lũ ngỗng đáng ghét này. Thế nhưng, chưa kịp giơ chân lên, bắp chân hắn đã bị một cú mổ cực mạnh.  

Chú ngỗng vừa cắn hắn có vẻ cực kỳ khó chịu, thậm chí còn phun phì phì tỏ vẻ ghét bỏ đầy… nhân tính hóa. 

"Tên xấu xí ghê tởm kia, chị em ơi! Xông lên, đánh hắn!"  

Tiếng kêu "GÀO

"vang vọng cả phòng phơi đồ, ngay lập tức, toàn bộ đám ngỗng lao vào cuộc chiến. Không hổ danh là đám ngỗng cao IQ đã được"ba Dung" phê chuẩn, lại còn có kinh nghiệm đấu trí đấu dũng với lão viện trưởng già không biết liêm sỉ bấy lâu nay.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!