Chương 43: Tôi thực sự muốn đánh cậu từ lâu rồi

Hệ thống: Chết tiệt chết tiệt, mẹ nó, đây đều là cái quái gì thế này?!  

Diêu Nhạc Nhạc và Từ Truyền Chí cũng hoàn toàn ngơ ngác. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải đàn ngỗng mà Dung Tử Ẩn nuôi được gọi là "thú cưng mới

"của khoa thú y nhờ ngoại hình xinh đẹp sao? Thế cái đống này là cái gì vậy? Chỉ có Dung Tử Ẩn là cực kỳ vui vẻ, ôm lấy con ngỗng gần mình nhất, xoa đầu nó:"Giỏi lắm! Thêm hai tháng nữa là có thể kiếm tiền rồi!

"Được ba đẹp trai ôm rồi! Đàn ngỗng phấn khích bắn về phía Dung Tử Ẩn vô số trái tim yêu thương. Ngay cả đôi mắt nheo nheo sắc bén như dao cũng tròn xoe lại vì vui sướng. Nhưng Diêu Nhạc Nhạc và Từ Truyền Chí lại bị câu nói của Dung Tử Ẩn làm cho có chút bối rối. Thêm hai tháng nữa là kiếm tiền được… Ý là… có thể làm thịt rồi sao? Hệ thống cũng lo lắng về điều này. Dung Tử Ẩn tỏ ra vô cùng khó hiểu:"Làm thịt? Sao lại làm thịt? Ngỗng bông trắng Anh Tây là để lấy lông mà!" 

Sau khi nghe xong, hệ thống còn sốc hơn nữa.

Đối với một con ngỗng, bị vặt lông khi còn sống với bị làm thịt sau khi chết thì có gì khác nhau chứ? Chẳng phải đều đáng sợ như nhau sao? 

Thế là, trong một khoảnh khắc, hệ thống trào dâng tình yêu thương vô hạn với đám ngỗng con đang trong giai đoạn trưởng thành. Thậm chí còn thấy dáng vẻ dữ tợn của chúng lúc này trở nên đáng yêu hơn hẳn.  

Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra.

Khi Dung Tử Ẩn và mọi người quay về trường thì đã hơn chín giờ tối. 

Giờ này, ngoài mấy cặp đôi luyến tiếc chẳng nỡ rời nhau, thì những sinh viên khác về cơ bản đều đã về ký túc xá, hoặc nghỉ ngơi, hoặc chơi game, hoặc yên tĩnh đọc sách.  

Thế nhưng, đám sinh viên trước mắt lại không như vậy. Nhất là các bạn cùng khoa với ba người họ, trừ những người đang đi thực tập, còn lại hầu như đều tụ tập hết trước cổng trường, chờ bọn họ trở về.

Ba vị trưởng khoa đều đứng chờ ở cổng trường, trông có vẻ đã đợi được một lúc rồi. Vừa thấy xe dừng lại, họ lập tức tiến đến.  

"Được rồi, các em trở về an toàn là tốt rồi.

"Họ quan sát Dung Tử Ẩn và hai người còn lại từ trên xuống dưới, xác nhận cả ba đều an toàn, không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Diêu Nhạc Nhạc mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy giảng viên hướng dẫn của mình:"Thầy ơi, bọn em không làm mất mặt Nông Đại!"  

Trong cuộc thi lần này, không cần nói đến người khác, chỉ riêng Diêu Nhạc Nhạc đã phải chịu áp lực quá lớn.  

Từ cuộc phỏng vấn ban đầu, đến đợt kiểm tra mô phỏng đầy bất ngờ, rồi sự bất công trong trận thi đấu cuối cùng — áp lực dồn dập như từng lớp sóng gần như đã nhấn chìm cô.  

Nếu không có Dung Tử Ẩn làm trụ cột tinh thần, có lẽ cô đã sụp đổ từ lâu.  

Bây giờ, khi đứng trước thầy cô yêu thương mình, bạn bè luôn lo lắng cho mình, sợi dây căng thẳng trong lòng Diêu Nhạc Nhạc đột nhiên buông lỏng.

Cô không kìm được mà nước mắt cứ thế rơi xuống.  

Từ Truyền Chí cũng mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại, nhưng vì vụng về trong cách biểu đạt, cậu ta chẳng biết phải nói gì.  

Chỉ có Dung Tử Ẩn vẫn bình tĩnh như thường.  

Giảng viên hướng dẫn của Dung Tử Ẩn nhìn cậu một hồi, rồi lên tiếng: "Gầy đi rồi.

"Dung Tử Ẩn khẽ cười:"Không sao đâu ạ, thầy đừng lo.

"Sau đó, cậu quay về phía những người bạn vẫn đang chờ họ, lớn giọng nói:"Bọn tôi về rồi đây! Thắng cuộc thi, chơi đẹp ban tổ chức, không làm mất mặt Nông Đại chúng ta!" 

"Còn phải nói, Nông Đại tất thắng!

"Một câu này của Dung Tử Ẩn lập tức khiến tất cả những người đứng đợi bùng nổ khí thế. Lúc này, chẳng ai bận tâm đến việc thầy cô còn ở đây. Không biết ai là người khởi xướng, nhưng tất cả sinh viên đều đồng loạt lao đến, vây lấy ba người bọn họ. Ngay cả mấy vị trưởng khoa cũng bị đám sinh viên hăng hái nâng bổng lên, tung hô giữa trời đêm."Khoan đã, khoan đã! Tôi mặc váy mà!" Diêu Nhạc Nhạc cố gắng vùng vẫy, nhưng quay đầu lại đã bị cô bạn thân ôm chặt vào lòng.  

"Nhạc Nhạc, cuối cùng cậu cũng về rồi! Mấy tiếng qua tôi sắp chết khiếp, sợ các cậu gặp chuyện trên đường." Giọng nói nghẹn ngào của cô bạn vang lên bên tai.  

Diêu Nhạc Nhạc còn chưa kịp trả lời thì mấy cô bạn cùng phòng đã nhào tới ôm lấy cô. Đám con gái bên khoa Lâm nghiệp khóc như mưa, ôm nhau rấm rứt.  

Bên khoa Cơ khí thì thô bạo hơn nhiều.

Đấm tay chào nhau xong, điều bọn họ quan tâm nhất vẫn là cách mà Từ Truyền Chí chế tạo bộ kết nối tín hiệu trong thời gian ngắn như vậy.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!