Chết tiệt, chết tiệt! Họ vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Bán trứng vịt muối thì cũng thôi đi, nhưng đứa trẻ là thế nào?
[Chỉ số chấn động: 2000]
Các bạn học ngành thú y của Dung Tử Ẩn đều chết lặng, mấy giây liền chẳng ai phản ứng nổi.
Mãi đến một phút sau, mới có người đánh bạo hỏi Dung Tử Ẩn:"Học bá, cậu bị hack tài khoản à?
"Còn chưa đầy một phút, Dung Tử Ẩn đã đáp lại:"Không, mua trứng vịt muối không?
"Người kia vốn là một kẻ hay đùa nên góp ý với Dung Tử Ẩn:"Học bá, thế này không ổn đâu! Ngữ khí cứng nhắc quá, cậu phải nói năng thân thiện giống như anh em trong lớp mình ấy.
"Ở trạm thú y, Dung Tử Ẩn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy góp ý đó cũng có lý. Thế là lập tức đáp lại:"Được rồi, con trai, bố đây đi ăn cơm trước. Link đây, tự vào đặt nhé.
"Bạn học của Dung Tử Ẩn:"…
"[Chỉ số ngơ ngác: 333] Hệ thống:"Dung à, tôi nói thật nhé, thái độ như thế này mà cậu vẫn bán được trứng vịt muối, tôi quỳ xuống gọi cậu là bố luôn!
"Nhưng còn chưa nói xong câu đó, đã có thông báo WeChat, thật sự có người đặt hàng trên cửa hàng trực tuyến mới toanh của Dung Tử Ẩn. Dù chỉ mua 5 quả, nhưng thế cũng là một khởi đầu tốt. Sau đơn hàng đầu tiên, lại có thêm mấy đơn nữa tiếp nối. Dung Tử Ẩn:"Con trai?Hệ thống:…Bố.
"Bạn học của Dung Tử Ẩn rốt cuộc nghĩ thế nào đây? Hệ thống chẳng biết phải nói gì. Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại rất hiểu, giống như cách cậu chào hàng với đám học bá sáng nay vậy. Sinh viên đại học chính là một nhóm điển hình của những con hamster"tích trữ lương thực
"chính hiệu. Vì buổi tối siêu thị đóng cửa, ký túc xá khóa cổng, có muốn ăn khuya cũng chẳng gọi được đồ giao tận nơi. Thế nên, mì gói, xúc xích cay, lẩu mini gần như là nhu yếu phẩm trong mỗi phòng ký túc xá. Thường thì sau giờ tắt đèn, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy mùi thơm của những món tiện lợi ấy. Cho nên với vai trò là món ăn kèm, trứng vịt muối có thể không phải ai cũng có, nhưng chắc chắn là có thị trường. Còn chuyện gọi"con trai - bố
"gì đó, giữa đám con trai thỉnh thoảng đùa một chút chẳng ai để tâm cả. Tuy nhiên, để chiều lòng các"khách hàng vàng
", Dung Tử Ẩn nhanh chóng cập nhật một bài đăng mới trên mạng xã hội. Lần này là hình ảnh trứng vịt muối ăn kèm mì khô. Dung Tử Ẩn còn chỉnh sửa thêm dòng chữ:"Mua trứng vịt của tôi, bạn sẽ mãi mãi là khách hàng vàng của tôi!
"Kèm theo một meme biểu cảm, vẫn là nhân vật nhỏ đầu trọc, nhưng lần này đội tai mèo màu hồng dễ thương, đằng sau còn có chiếc đuôi lông xù màu hồng nữa. Trên đỉnh đầu là dòng chữ hoạt hình:"Mèo hoang nhỏ quyến rũ, phục vụ trực tuyến 24/7. Hệ thống:Dung à, cậu gần đây rốt cuộc đã xem những thứ gì trên mạng vậy chứ!
"Nhưng đáng ngạc nhiên nhất vẫn là đám đàn ông to xác ở khoa Thú y. Vừa cười ha ha ha vừa đặt đơn hàng. Quan hệ giữa các bạn học đại học đa phần vẫn khá ôn hòa. Dù ngày thường có va chạm nhỏ, nhưng đến lúc cần, cả khoa lại đoàn kết như một gia đình lớn. Gặp chuyện là phải đồng lòng đối ngoại. Dung Tử Ẩn dù gì cũng là người nhà, mà nhu yếu phẩm thì kiểu gì cũng phải dự trữ, ủng hộ chút chuyện làm ăn của người trong nhà cũng là"nước béo không chảy ra ruộng ngoài
". Huống chi, chuyện Dung Tử Ẩn vừa mới dẫn đội một nhóm người làm bài luận tập thể, đến giờ vẫn là đề tài được mọi người nhắc đến đầy cảm thán. Thật sự là bộ mặt số một của khoa Thú y. Vậy nên, đã là anh em thì phải ủng hộ! Mua đi, mua đi, mua đi! Khai trương thuận lợi, chỉ trong chốc lát, Dung Tử Ẩn đã bán được hơn 300 quả trứng vịt muối. Tính cả số bán buổi sáng, tổng cộng đã vượt 400 quả. Hệ thống:"Thật sự nhanh quá!
Bình thường lên thị trấn cả ngày cũng chỉ bán được một, hai trăm quả là cùng.Dung Tử Ẩn:Vì hôm nay là ngày đầu tiên, sau này sẽ không nhanh như vậy nữa. Ai cũng không thể ngày nào cũng ăn trứng vịt muối, mười quả chắc đủ cho họ ăn nửa tháng rồi.
"Hệ thống hiểu ý của Dung Tử Ẩn, nhưng nó vẫn rất vui. Có doanh thu chứng tỏ phương pháp của Dung Tử Ẩn là đúng. Thời gian cũng gần hết, sau khi thu dọn đồ đạc, Dung Tử Ẩn định về nhà nghỉ ngơi. Trên đường khi ngang qua quán ăn vặt, Dung Tử Ẩn chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền vào quán gọi hai món ăn kèm một bát cơm lớn mang về. Hệ thống:"Ký chủ, tối nay cậu chưa ăn no sao?Dung Tử Ẩn:Không phải, mang cho Quý Thự."
Dung Tử Ẩn vừa đi ngang qua mới nhớ ra, cả ngày nay không gặp Quý Thự, cũng không nghe thấy dân làng nào nhắc đến anh ta ở trạm thú y, cứ như cả ngày anh ta không bước ra khỏi nhà.
Nhưng cũng không chắc lắm.
Nhớ lại cảnh sáng sớm rời đi, Quý Thự còn đang ngủ, Dung Tử Ẩn lại nghĩ đến dáng vẻ hôm qua của anh ta ôm con ngỗng ngồi trước cửa chờ mình về.
Nếu thật sự ngủ cả ngày, khả năng giờ vẫn chưa có gì để ăn. Dù sao cũng coi như ở chung khá vui vẻ, không thể để người ta đói chết trong sân mình được.
Vì vậy, Dung Tử Ẩn quyết định mang một phần cơm về cho Quý Thự.
Tuy nhiên, khi về đến nhà, Dung Tử Ẩn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Từ xa đã nghe thấy tiếng ngỗng kêu từ sân vang lên, gấp gáp và chói tai như thể đang cực kỳ hoảng loạn.
Hệ thống: "Là con ngỗng đó sao?Dung Tử Ẩn:Chắc là vậy.
"Nói xong, Dung Tử Ẩn dùng sức đẩy cửa cổng. Lạ là cánh cửa không nhúc nhích chút nào? Tiếng kêu của con ngỗng trong sân dường như nghe thấy âm thanh từ cửa cổng, càng lúc càng vang lên lớn hơn. Dung Tử Ẩn nhìn qua cửa còn thấy những dòng chữ bay ra từ sân,"Ba ơi, cha ơi, uuuu…
"Cảnh tượng hỗn độn như vậy khiến Dung Tử Ẩn cũng bất giác cảm thấy bối rối khi bị gọi như thế. Cậu đảo tay tìm chìa khóa trong túi. Càng gấp rút lại càng không tìm thấy, cuối cùng đành bỏ bát cơm sang một bên, Dung Tử Ẩn giơ chân lên mạnh mẽ đá một cú vào cửa."BÙM!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!