!!! Đám học bá vào điểm danh đều ngẩn người. Trong lòng nghĩ, Dung Tử Ẩn cái tên thẳng nam chó má này, chụp ảnh lúc nào cũng mờ nhòe, nhìn vào còn chẳng biết đang chụp cái gì?
Bây giờ đăng mấy bức ảnh đẹp chẳng khác gì blogger ẩm thực chuyên chống đói đêm khuya, đây chắc chắn là giả rồi!
Điều đáng tức nhất là, Dung Tử Ẩn thỉnh thoảng còn bình luận hương vị. Không phải cậu diễn tả quá phô trương gì, mà chủ yếu là thời gian đăng bài quá đáng ghét.
Đúng ngay giờ ăn, mọi người bận rộn bụng thì đói cồn cào. Để tiết kiệm thời gian, ai chịu không nổi thì chỉ ăn qua loa bánh bao hoặc mì ăn liền, trong khi Dung Tử Ẩn lại khoe mấy món xào đầy đủ sắc hương vị, đúng là làm người ta thèm chảy nước miếng.
Đột nhiên, cảm giác uất ức càng trào dâng.
Cùng là học bá, cùng phải cày luận văn, nhưng bọn họ thì đầu bết mồ hôi, bụng sôi ùng ục, còn Dung Tử Ẩn lại sống cuộc đời "ăn có người dọn, mặc có người lo
", cuộc sống xa hoa như thế, ghen tị chết đi được. Có người đưa cơm thì giỏi lắm à? Là cục cưng thì giỏi lắm à? Mmh, đúng là giỏi thật đấy. Huhu. Vậy là, trong cơn bức bối tột độ, đám học bá vốn ngày đêm quên ăn quên ngủ ấy cũng bắt đầu cùng Dung Tử Ẩn bước trên con đường"không làm người tử tế
". Không những không quên ăn nữa mà đến giờ cơm, họ còn đua nhau xuống căng tin giành đồ ăn. Nếu thật sự không đi được, họ cũng phải nhờ bạn bè hoặc bạn cùng lớp mang đến cho. Dưới sự"khai sáng
"của Dung Tử Ẩn, đám học bá không chỉ biết chụp ảnh đồ ăn dưới góc sáng và đẹp, mà còn tự học được cách chỉnh ảnh bằng bộ lọc. Nào, cùng báo thù xã hội thôi! Hehe. Kết quả là, những bạn học vô tội bấm vào đúng giờ cơm chỉ biết ngơ ngác. Đột nhiên hiểu thế nào là cuộc chiến giữa thần tiên, còn mình chỉ là pháo hôi qua đường. Trong bầu không khí"tích cực" này, một tuần sau, Dung Tử Ẩn là người đầu tiên tuyên bố đã hoàn thành luận văn.
Dung Tử Ẩn:
Các anh em cố lên nhé!
Đám học bá đồng thanh: Đừng có bén mảng lại đây, cút ngay!
[Mức độ không cam tâm +1000]
Dung Tử Ẩn bật cười, biết đám này chẳng qua vì chưa vượt qua mình nên mới không cam tâm thôi.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cậu cũng chắc tất cả bọn họ sẽ hoàn thành luận văn đúng hạn, vì thế cậukhông làm phiền nữa, cậu dọn dẹp rồi rời diễn đàn để làm việc của mình.
Chỉ là hệ thống vẫn chưa hiểu, nó thấy cậu nhàn rỗi liền lên tiếng hỏi, "Thưa ký chủ, tại sao cậu phải đăng bài này vậy?
"Thật sự nó không hiểu nổi. Với sức tự chủ của Dung Tử Ẩn, cậu hoàn toàn không cần làm chuyện thừa thãi này. Dung Tử Ẩn vừa thu dọn đồ vừa giải thích:"Vì chuyện này thực sự liên quan đến tôi. Tên thiếu gia đó không phải vì muốn hơn thua với tôi mà nhất định viết một bài luận văn để dìm tôi xuống sao?"
"Bài luận đó tôi có xem qua, tuy là thứ sao chép ra, nhưng người viết thật sự có năng lực. Sau đó bị tố giác, có lẽ là do người bán bài đó cố tình gài bẫy."
"Hắn bị điên sao? Không phải nhận tiền rồi làm thuê à?"
Dung Tử Ẩn không nhịn được cười:
"Nhận tiền thì nhận tiền, nhưng kết quả cũng là thật! Tôi đoán anh ta có lẽ không muốn phần nghiên cứu của mình bị mang tên người khác. Cho nên sau khi nhận tiền, anh ta mới chơi trò tố cáo này."
"Tên thiếu gia đó bị tố cáo, anh ta cũng chẳng được lợi gì cả mà!"
"Đúng vậy, nên anh ta không nói rõ ai là người tố cáo. Ngành thú y gửi bài, có đến hai người. Tôi cũng là người từng bị hủy tư cách đặc cách, đúng không nào!"
"Đúng là đồ rác rưởi!"
Hệ thống tức giận không thôi, cảm thấy cả tên viết thuê lẫn tên thiếu gia đều là hạng khốn nạn.
"Đúng vậy! Cho nên trong chuyện này, tôi là mồi lửa, còn mấy người bị trả lại bài chỉ là cá trong ao bị vạ lây."
"Giới học thuật rất khó tồn tại, không phải cứ dốc lòng nghiên cứu là chắc chắn sẽ có kết quả. Tài năng, sự chăm chỉ và cả vận may, thiếu một cũng không được."
"Được đăng trên tạp chí cốt lõi là cơ hội vô cùng quý giá. Nếu vốn dĩ có cơ hội mà lại bỏ lỡ, chắc chắn sẽ để lại tiếc nuối."
"Dù thế nào tôi cũng phải dốc sức đến cùng. Một mình hay cùng một nhóm người có gì khác biệt chứ?"
Hệ thống im lặng một lúc, không biết phải nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!