Chương 19: Bệnh viện Bác Ái Yến Kinh

[Giá trị phẫn nộ +1500]

Thiếu gia nhà giàu nhà giàu lập tức nổi trận lôi đình. Nếu không phải vì ngại nơi đây là công cộng, hắn ta đã lao lên và xử lý Dung Tử Ẩn ngay tại chỗ.

Hắn ta thật sự tức đến phát điên.

Hai câu nói của Dung Tử Ẩn chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng lại nhắm thẳng vào điểm yếu, đâm trúng tim đen. Nhớ lại những mâu thuẫn trước đó, ánh mắt thiếu gia nhà giàu nhà giàu nhìn Dung Tử Ẩn trở nên độc ác và hiểm độc.

Trong lòng thiếu gia nhà giàu tự nhắc mình phải nhẫn nhịn. Trước khi đến đây, hắn ta đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, Dung Tử Ẩn chẳng đáng để bận tâm. Nghĩ vậy, cảm xúc của hắn ta cũng dần dịu lại, thậm chí còn gượng cười được một cái cứng nhắc.

Ngay lập tức, trên đầu hắn ta hiện lên một dòng chữ: [Giá trị âm mưu +500]

Hệ thống: "Khốn nạn thật! Thằng này lại đang toan tính trò gì đây."

Dung Tử Ẩn chẳng mảy may bận tâm: "Không sao, tôi đã chuẩn bị rồi."

Nói xong, Dung Tử Ẩn thẳng thừng đi vòng qua nhóm thiếu gia, bước vào văn phòng mà chẳng buồn nói thêm hay giải thích điều gì.

"Cậu, Dung Tử Ẩn!

"[Giá trị phẫn nộ +1000] Bị liên tục phớt lờ, thiếu gia nhà giàu thật sự muốn lao vào đánh người. Nhưng Dung Tử Ẩn vẫn thản nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi:"Hửm?"

Thiếu gia nhà giàu nghiến răng: "Cậu không tò mò tại sao tôi đến đây sao?"

Dung Tử Ẩn: "Không."

Thiếu gia nhà giàu: "???

"Hoàn toàn khác với những gì hắn ta dự tính, thiếu gia nhà giàu thậm chí có một khoảnh khắc ngờ vực rằng liệu Dung Tử Ẩn đã quy y cửa Phật và trở thành một nhà sư hay không. Không d. ục v. ọng, không nhu cầu, ngay cả sự tò mò cơ bản của con người cũng không có. Nhưng rõ ràng, với những trò thiếu đạo đức và đầy khốn nạn mà Dung Tử Ẩn từng làm, sự thờ ơ hiện tại của cậu chẳng qua là cố tình. Cố tình chọc tức hắn ta. Thấy Dung Tử Ẩn lại định bước vào văn phòng, thiếu gia nhà giàu không nhịn nổi nữa, vươn tay nắm lấy cánh tay cậu, lạnh lùng nói:"Luận văn của cậu không bao giờ được chọn đâu."

Dung Tử Ẩn hất tay hắn ra, nhíu mày:

"Ừ, biết rồi. Nhớ đến bệnh viện khám nhé."

Thiếu gia nhà giàu tức đến mức tim đập thình thịch: "Đừng có giả ngu giả ngơ với tôi..."

Dung Tử Ẩn bình tĩnh ngắt lời hắn:

"Không phải tôi giả ngu giả ngơ, mà là cậu thật sự có vấn đề về sức khỏe. Đừng lo, tôi từng xem tài liệu rồi. Hói đầu kiểu Địa Trung Hải kèm theo tiết bã nhờn thường xảy ra ở những người dễ nổi nóng. Nhưng tức giận làm tổn thương gan, tóc sẽ rụng nhiều hơn. Cho nên cậu phải chú ý chăm sóc sức khỏe."

"...

"[Giá trị phẫn nộ +3000] Khốn kiếp!"Chú ý chăm sóc sức khỏe" cái gì, cậu ta nghĩ hắn là ông chú trung niên béo phì bệ rạc à?!

"Thiếu gia nhà giàu hoàn toàn bị những lời khoa học của Dung Tử Ẩn làm cho ngơ ngác, đứng hình vài giây không phản ứng kịp. Dung Tử Ẩn nói xong liền hất tay thiếu gia nhà giàu ra, không thèm quan tâm đến câu đe dọa lúc trước, thản nhiên bước vào văn phòng tìm giảng viên để thảo luận luận văn. Mấy người bạn cùng phòng đứng xem từ đầu đến cuối đều há hốc miệng vì kinh ngạc. Họ không hẹn mà cùng có cảm giác: trong mắt Dung Tử Ẩn, thiếu gia nhà giàu chẳng khác nào một gã ngốc tự dâng mình lên để bị chế nhạo. Một người bạn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngượng ngập:"Chúng ta… có đi không?

"Nhưng thiếu gia nhà giàu càng tức giận hơn:"Đi cái đầu cậu!

"Không quan tâm tới việc phải giữ giọng ở ngoài văn phòng, thiếu gia nhà giàu lớn tiếng:"Chờ ở đây! Dù sao chúng ta cũng cùng phòng, năm cuối bận rộn lắm, gặp nhau đâu dễ.

Phải ăn một bữa với nhau chứ!Mấy chữăn một bữa

"gần như được gằn ra từ kẽ răng. Trong lòng thiếu gia nhà giàu, Dung Tử Ẩn đúng là quá đáng, lần này nếu không cho cậu ta một bài học, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu ta dễ dàng rời khỏi trường. --- Trong văn phòng, Dung Tử Ẩn đang tập trung thảo luận luận văn với giảng viên. Chủ đề nghiên cứu này của Dung Tử Ẩn được cậu bắt đầu từ năm hai. Tính đến nay đã hơn một năm. Mỗi bước tiến của cậu đều được giảng viên dõi theo, nên việc trao đổi rất suôn sẻ. Sau khi đọc xong toàn bộ nội dung luận văn, giảng viên không kìm được mà khen ngợi:"Ban đầu tôi còn lo việc cậu đi thực địa sẽ ảnh hưởng đến tiến độ, không ngờ lại giúp cậu đạt được thành tựu như vậy."  

Trong luận văn mới chỉnh sửa, Dung Tử Ẩn đã sử dụng một lượng lớn dữ liệu thực tế để kiểm chứng kết quả nghiên cứu. Những dữ liệu này không phải thứ có thể thu thập được trong phòng thí nghiệm.

Chỉ những người thực sự xuống thực địa, tham gia vào các vấn đề dịch bệnh gia cầm như Dung Tử Ẩn mới có thể thu thập được.  

Điều đó chứng minh rằng, trong thời gian ở trạm thú y tại vùng quê, Dung Tử Ẩn không hề lãng phí thời gian. Thậm chí, sự điềm tĩnh và tinh thần học hỏi chuyên sâu của cậu khiến giảng viên vô cùng nể phục.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!