Một lúc sau, xung quanh trở nên yên tĩnh như tờ. Những người dân làng đứng gần Dung Tử Ẩn nhất không kìm được mà lén liếc nhìn cậu, nhưng khi bị phát hiện thì lập tức giả vờ như không có chuyện gì, nhanh chóng quay ánh mắt đi nơi khác.
[Bác sĩ Tiểu Dung trông có vẻ trầm tĩnh và dễ tính, hóa ra ở đời thường lại có phong cách thế này sao?]
[Tiêu rồi, lúc nãy tôi còn bảo mấy câu này chẳng hay ho gì, liệu Bác sĩ Tiểu Dung có từ chối chữa bệnh cho ngỗng nhà tôi không đây?]
[Quả nhiên là nhân tài học cao hiểu rộng, ngay cả mấy câu vè cũng sáng tác khác người.]
Tuy không ai nói gì nhưng biểu cảm của họ lại như viết đầy trên mặt. Dung Tử Ẩn há miệng định giải thích, cậu cảm thấy mình nên nói rõ mọi chuyện.
Nhưng khổ nỗi, mọi người đều phối hợp diễn quá đạt, đến nỗi cậu suy nghĩ mãi cũng chẳng tìm được cơ hội để nói.
Hệ thống cười phá lên: "Hahaha, trưởng thôn giỏi thật! Ký chủ à, không ngờ cũng có ngày cậu rơi vào tình huống này!Dung Tử Ẩn:Tắt đi, tôi không muốn nói nữa.
"Bỏ qua sự lúng túng của Dung Tử Ẩn, mấy câu vè mà trưởng thôn sáng tác đúng là rất dễ đi vào đầu. Đặc biệt, ông còn cảm thấy mình đọc chưa đủ nhịp nhàng, nên đã cố ý mời đại ca"giọng to" nhất làng – Từ Đại Hống – đến hỗ trợ.
"Cậu chỉ cần dùng giọng lớn nhất của mình đọc lên! Nhớ đấy, phải đọc thật biểu cảm, thật có hồn!"
"Bác sĩ Tiểu Dung của chúng ta ngày thường bận rộn thế nào chứ? Đây đều là cậu ấy vì lo lắng cho dân làng nên mới dành thời gian quý báu để viết ra."
Trưởng thôn kiên nhẫn thuyết phục.
Nghe xong, Từ Đại Hống cũng rất cảm động, liền đặn mỗi ngày đến đội truyền thanh của làng, ngồi trong trạm phát thanh mà đọc to mấy câu vè ấy.
Sáng, trưa, tối, loa phát mỗi ngày ba lần.
Đến nỗi cụ ông tám mươi tuổi tai đã kém, đi dạo quanh làng sáng sớm cũng lẩm bẩm hát theo điệu này.
Và cùng với sự lan truyền của mấy câu vè, điểm cảm xúc mà Dung Tử Ẩn thu được mỗi ngày cũng tăng vọt. Không còn cách nào khác, vì trưởng thôn đã nhấn mạnh rằng đây là lời dặn dò của bác sĩ Tiểu Dung học cao hiểu rộng, thông minh xuất chúng mà!
Điều khiến Dung Tử Ẩn không ngờ nhất là, có lẽ do họ quảng bá tốt, mà mấy làng lân cận cũng bắt đầu học theo.
Thực ra, vè phòng tránh lừa đảo có rất nhiều, trước đây quốc gia còn tổ chức cả cuộc thi sáng tác tuyên truyền.
Dù mấy bài trong cuộc thi ấy khá chỉn chu, nhưng so về tính thú vị và dễ nhớ thì làm sao bằng bài vè của làng Dung Tử Ẩn được?
Cho nên các trưởng thôn của những làng xung quanh sau khi bàn bạc với trưởng thôn làng Dung Tử Ẩncũng đã đồng loạt chọn bài vè ấy.
Thế là danh tiếng của Dung Tử Ẩn lan xa khắp mười dặm tám thôn.
Lúc sáu giờ tối, Dung Tử Ẩn ngồi trong văn phòng trạm thú y cho vịt ăn, bên tai vẫn vang vọng giọng ca đầy nhịp điệu của Từ Đại Hống.
Trong đầu là hàng loạt thông báo của hệ thống:
[Ông Lý ở Tiểu Vương Trang: +200 điểm kính phục]
[Anh Lưu ở Làng Lục Gia: +100 điểm mơ hồ]
[Bà Ngưu ở Thôn Từ Gia: +1000 điểm hối hận]
… Và rất nhiều thông báo khác, thậm chí có cả:
[MC Bát Đản ở Thôn Lục Gia: +1000 điểm ngưỡng mộ]
Dung Tử Ẩn: "Vậy MC Bát Đản rốt cuộc là cái gì?Hệ thống:Tôi hỏi rồi, Kim Tiền Quy bảo đó là "Đại thần hô rap" nổi danh nhất mười dặm tám thôn.Dung Tử Ẩn:…Hệ thống:Quy Quy còn nói anh ta muốn bái cậu làm sư phụ.
"Dung Tử Ẩn bất đắc dĩ tắt luôn hệ thống, muốn yên tĩnh một mình. Cùng với sự lan truyền của bài vè, danh tiếng của Dung Tử Ẩn trong các làng quê cũng đạt đến đỉnh cao. Chỉ là những tin đồn xoay quanh cậu ngày càng ly kỳ. Lúc đầu còn đáng tin, kiểu như bác sĩ Tiểu Dung học cao, giỏi chữa bệnh. Sau đó lại biến thành bác sĩ Tiểu Dung là Văn Khúc Tinh chuyển thế, có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn thấu lừa đảo chỉ trong nháy mắt. Hệ thống cười đến mức sắp gãy cổ:"Hahaha, Hỏa Nhãn Kim Tinh là cái quỷ gì vậy!
"Tuy nhiên, sau một thời gian bị chú ý quá mức, Dung Tử Ẩn lại dần trở nên bình tĩnh hơn, không để tâm đến những chuyện đó nữa. Ngay cả khi lũ trẻ trong làng tò mò hỏi cậu:"Bác sĩ Tiểu Dung, nghe nói anh có thể phóng sét bằng mắt đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!