Chương 15: Tháng trước tôi vừa thiến 100 con lợn

Vậy rốt cuộc đám lợn rừng này là chuyện gì? Con nào con nấy đều tự xưng mình là vua. Nhưng nói trắng ra, chẳng qua chỉ là mối quan hệ bầy đàn, một con lợn đực sống chung với nhiều con lợn cái mà thôi. Thế mà chúng lại thực sự nghĩ mình là hoàng đế có tam cung lục viện thời xưa.

Dung Tử Ẩn cũng cảm thấy vô cùng bất lực. Nhưng những người có mặt tại hiện trường lúc này thì thực sự sụp đổ.

Vì chỉ một giờ trước khi Dung Tử Ẩn tới đây, đám lợn rừng này đã xuất hiện ở đó rồi. Bắt thì không bắt được, đuổi cũng không đi, mà chúng còn hung dữ, quay lại tấn công con người nếu bị chọc tức.

"Ôi, nói đi cũng phải nói lại, xe cộ ra vào thị trấn chúng ta không nhiều, nhưng đây là khu vực gần đường cao tốc, cần phải nghĩ cách nhanh chóng dọn đám lợn rừng này đi thôi!" Người phụ trách trạm thu phí mặt đầy vẻ khổ sở.

Phải nói rằng đây đúng là tai bay vạ gió.

Lợn rừng sống theo bầy đàn, trước đây quả thực dân làng thường xuyên bị chúng quấy nhiễu, đến mức mỗi năm phải thuê thợ săn săn lợn rừng để tránh chúng kéo xuống núi phá hoại mùa màng vào mùa thu. Nhưng bây giờ khác rồi, con người xâm lấn mạnh mẽ vào hệ sinh thái, khiến môi trường bị phá hủy nghiêm trọng.

Thêm vào đó là tình trạng săn bắn trộm, số lượng lợn rừng hoang dã đã giảm đi rất nhiều.

Đừng nhìn núi rừng xung quanh Dung Tử Ẩn mà nghĩ lợn rừng dễ gặp. Trên núi, thỏ hay gà rừng thì không khó tìm, nhưng lợn rừng – nhất là cả một bầy lớn – lại rất hiếm thấy.

Còn bầy lợn rừng này, không phải từ những ngọn núi gần Dung Tử Ẩn mà xuống. Chúng là do bọn săn trộm bắt về để bán làm đặc sản, tình cờ bị cơ quan công an bắt giữ ngay tại đoạn đường này.

Săn trộm là tội rất nặng, huống hồ số lượng lợn rừng này còn thuộc dạng lớn. Nếu không khéo, bọn săn trộm có khi phải ngồi tù nửa đời người. 

Cho nên khi thấy không thoát được, đám săn trộm này quyết định bỏ luôn "hàng hóa" rồi bắt đầu tháo chạy.  

Hơn nữa, để tranh thủ thời gian bỏ trốn, đám vô lương tâm này còn thừa cơ thả hết lợn rừng ra. Những con lợn này đều là thú hoang thực sự từng sống trong núi sâu, tập trung thành đàn, nhe nanh trắng nhởn, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào những người đang vây quanh chúng.  

Nếu không phải phía bên kia đường cao tốc còn có hàng rào chắn, đám lợn rừng này chắc chắn đã chạy dọc theo đường, dẫn đầu là con thủ lĩnh. 

Hiện tại, cả cảnh sát giao thông lẫn cán bộ lâm nghiệp của huyện đều đã có mặt, nhưng trước đám lợn rừng, họ hoàn toàn bó tay.  

Kế hoạch ban đầu là dùng súng bắn thuốc mê để bắt sống chúng. Nhưng mấy cán bộ lâm nghiệp bên này đều là người mới vào nghề, phát súng đầu tiên bắn trượt làm đám lợn hoảng sợ rồi nổi điên, kết quả không ít người bị thương.  

Cuối cùng không còn cách nào khác, có người đề nghị rằng, việc gì cũng cần chuyên môn, hay là gọi bác sĩ thú y từ trạm chăn nuôi đến.

Nhưng bác sĩ Vương Đại Tráng ở thôn Vương Gia thì đang cải tạo trong trại giam, còn bác sĩ thú y già ở thôn Lục Gia thì sức khỏe yếu, gọi đến mà lỡ bị lợn rừng đụng phải, có khi nguy hiểm đến tính mạng.  

Tính đi tính lại, chỉ còn mỗi Dung Tử Ẩn là lựa chọn duy nhất.  

Vừa hay ở trạm thu phí đường cao tốc này, có một người là dân cùng làng với Dung Tử Ẩn, liền nói một câu:

"Bác sĩ Tiểu Dung này giỏi lắm! Lần trước vịt trong làng bị bệnh não, chính cậu ấy là người phát hiện ra đầu tiên."  

Nghe vậy, lãnh đạo cục lâm nghiệp vội vàng bảo người gọi điện cho trưởng thôn của làng Dung Tử Ẩn, nhờ ông ấy đưa Dung Tử Ẩn tới giúp. 

Mọi người đứng đối đầu với đàn lợn rừng, sốt ruột chờ đợi Dung Tử Ẩn xuất hiện.  

Nhưng khi Dung Tử Ẩn tới nơi, vì còn quá trẻ nên lãnh đạo cục lâm nghiệp thoạt nhìn đã muốn bỏ cuộc.  

"Tuổi còn nhỏ thế này, liệu có kinh nghiệm không đây?

"Nhưng trưởng thôn thì vô cùng tự tin, vỗ ngực cam đoan:"Lãnh đạo cứ yên tâm!"  

"Bác sĩ Tiểu Dung của chúng tôi giỏi lắm! Không có vấn đề gì đâu!

"Dung Tử Ẩn đeo chiếc túi thuốc trên vai mặt ngơ ngác, rất muốn lập tức phản bác ba lần: Tôi không phải, tôi không thể, đừng nói linh tinh! Nhưng lãnh đạo cục lâm nghiệp đã bị sự tự tin của trưởng thôn thuyết phục, còn nhìn Dung Tử Ẩn với ánh mắt đầy khích lệ."Đồng chí trẻ tuổi, cậu có yêu cầu gì cứ nói.

Chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp.

"Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lát rồi hỏi:"Phí thuốc men do tai nạn lao động có được chi trả không?"  

"……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!