Tặng trứng vịt muối và cá mặn làm quà ư? Người nhận chắc hẳn sẽ muốn tát thẳng mặt Dung Tử Ẩn một cái.
Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại rất bình thản, cậu thậm chí còn không biết tìm đâu ra một dải ruy băng buộc giỏ cá mặn gọn gàng, trông cũng ra dáng lắm.
Khác với những gì hệ thống nghĩ, Dung Tử Ẩn thực ra chẳng có mưu đồ gì quá kỳ quái. Dù là cá mặn hay trứng vịt muối, tuy nghe có vẻ nực cười, nhưng thực chất đây đều là những món có thể bán lấy tiền, mà hương vị lại thực sự rất ngon.
Dung Tử Ẩn gói gém cẩn thận định đem biếu thầy hướng dẫn – người luôn chăm sóc cậu, coi như chút quà quê để thử qua.
Dung Tử Ẩn là người không thích nợ ân tình người khác. Đừng thấy cậu còn trẻ mà đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, nhưng từ nhỏ cậu đã sống rất độc lập, không ăn cơm của người khác, không mặc đồ của người khác.
Dù thỉnh thoảng nhận được sự giúp đỡ từ những người xung quanh, cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để đền đáp lại.
Bởi cậu hiểu rõ, nợ tiền dễ trả, nhưng nợ ân tình mới là thứ khó lòng bù đắp nhất.
Trước đây khi vừa đến làng, Dung Tử Ẩn đã bận rộn với hàng đống việc cá nhân nên không có cơ hội liên lạc với thầy hướng dẫn.
Giờ mọi thứ đã ổn định, cậu nghĩ mình nên báo tin bình an cho thầy, để thầy khỏi lo lắng.
Hơn nữa, dù Dung Tử Ẩn đang làm việc tại trạm chăn nuôi nhưng cậu vẫn chưa nhận được bằng tốt nghiệp. Thầy hướng dẫn cũng chưa xóa tên cậu khỏi nhóm nghiên cứu của mình.
Điều này rất có ích cho việc nộp đơn xin xuất bản luận văn trong tương lai của Dung Tử Ẩn.
Vì vậy, cậu càng biết ơn thầy hơn và thực sự muốn tạo ra được chút thành quả.
Hiện tại, Dung Tử Ẩn đang có một đối tượng nghiên cứu sẵn trong tay. Cậu đã và đang quan sát con vịt mắc bệnh biến chứng kia.
Đúng vậy, chính là con vịt từng bị tiêm hormone, kêu "quạc quạc" cả đoạn đường, cuối cùng lại thua trongtay con cá đù đông lạnh.
Dung Tử Ẩn giữ nó lại để chữa trị, chẳng vì gì khác, cậu muốn nghiên cứu sâu hơn về bệnh lao vịt qua trường hợp này.
Hơn nữa, con vịt này lại vô cùng đặc biệt, không chỉ mắc bệnh lao vịt mà còn bị dịch tả vịt.
Cũng thật trùng hợp, trước đây đề tài nghiên cứu ở trường của Dung Tử Ẩn chính là về phòng chống dịch bệnh truyền nhiễm ở gia cầm.
Khung chính của luận văn đã được cậu hoàn thành từ trước, nhưng vì sự cố nên phải tạm gác lại. Giờ có trường hợp thực tế làm minh chứng bổ sung, bài viết của cậu còn xuất sắc hơn cả ban đầu.
Đương nhiên, với tiến triển như thế này, Dung Tử Ẩn chắc chắn phải tranh thủ báo cáo với thầy hướng dẫn một tiếng.
Thế là, cậu bấm số gọi điện cho thầy.
Chỉ vang lên hai hồi chuông, điện thoại đã được bắt máy.
"Dung Tử Ẩn? Gần đây thế nào? Công việc có quen không?" Thầy hướng dẫn bên kia vừa thấy cuộc gọi từ cậu đã lập tức hỏi han đầy quan tâm.
"Rất ổn ạ, thầy yên tâm. Lần này em gọi là để báo cho thầy biết em vẫn bình an." Dung Tử Ẩn mỉm cười đáp lại.
Hai thầy trò đã lâu không gặp, liền trò chuyện một lúc rất lâu. Cuối cùng, vẫn là thầy hướng dẫn đưa cuộc trò chuyện về vấn đề chính, hỏi về tình hình đề tài mà Dung Tử Ẩn đang làm.
"Em đã gần viết xong rồi, đang định gửi cho thầy xem qua." Dung Tử Ẩn trả lời một cách chân thật.
"Tốt lắm!" Thầy nghe vậy thì vô cùng vui mừng. Nghe tin Dung Tử Ẩn còn gửi chút đặc sản quê làm quà, thầy lại càng hào hứng hơn, cười nói: "Thế thì thầy đợi nhận bưu phẩm nhé!"
Cúp máy xong, tâm trạng của Dung Tử Ẩn cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Thầy luôn tận tình chăm sóc cậu, cuối cùng cậu cũng có cơ hội báo đáp phần nào.
Gạt đi mọi phiền muộn, Dung Tử Ẩn tập trung trở lại với bài luận văn. Hiện tại, con vịt kia đã hồi phục được phần lớn, cậu chỉ cần tiếp tục theo dõi.
Hai ngày sau, Dung Tử Ẩn hoàn thành luận văn, còn gói bưu phẩm cậu gửi đã đến tay thầy hướng dẫn.
Dung Tử Ẩn có thể nói là học trò cưng của thầy, được thầy vô cùng quý mến. Đến mức các đồng nghiệp trong văn phòng của thầy ai cũng biết điều này. Vì thế, khi Dung Tử Ẩn gặp sự cố, các giáo sư từng quen biết cậu đều cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!