Chương 100: Đừng gọi là bác sĩ Tiểu Dung

"Tìm tôi?"

"Ừ. Đại ca nhận được tin nói có thể cậu đang ở khu đó, nên lấy cớ mua đất muốn đến tận nơi tìm."

"Vậy sao anh ấy không nhận ra tôi?" Vừa nói câu đó, Dung Tử Ẩn cũng không nhịn được cười.

Thật ra là không nhận ra, hồi đó cậu nhận làm việc ở công trường, cả kỳ nghỉ ngoài việc làm bài tập thì toàn ở công trường, đen thui như người da đen, với bây giờ khác nhau một trời một vực.

Hơn nữa lúc đó Quý Thự quấ gầy, lại là thời kỳ đang lớn nên chưa phát triển mấy. Nhưng thật không ngờ, đứa trẻ thuở ấy nằm trong lòng khóc, lớn lên rồi vẫn còn biết làm nũng như lúc nhỏ.

Nghĩ đến cái kiểu hay quấy khóc của Quý Thự, Dung Tử Ẩn bỗng thấy hơi nhớ anh.

Chỉ có thể nói, muốn nhớ ai thì nhớ thôi, từ xa xa có tiếng bước chân một nhóm người vang lên.

Dung Tử Ẩn ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt của Quý Thự đứng đầu đội.

Gần một tháng chưa gặp, trạng thái Quý Thự tốt hơn nhiều so với lúc chia tay. Nhưng vẫn có thể thấy dấu hiệu mệt mỏi.

Dung Tử Ẩn vẫy tay gọi, Quý Thự lập tức chạy đến ôm chầm lấy cậu.

"Không sao chứ! Hắn có làm em bị thương không?

"Bóng ma tuổi thơ là thứ không thể xóa nhòa. Dù bây giờ Quý Thự đã rất mạnh mẽ, nhưng sâu trong lòng, anh vẫn sợ, sợ người năm xưa chạy trốn lại một lần nữa gây tổn thương cho Dung Tử Ẩn. Dung Tử Ẩn ôm lại Quý Thự, vỗ nhẹ vai anh, cười trêu:"Em nói chứ anh gọi em là "Tiểu Dung ca ca" nghe dễ thương thế.

"Quý Thự ngay lập tức ngẩn người. Dung Tử Ẩn:"Em đã nhớ ra rồi."

Quý Thự: "!!!"

Dung Tử Ẩn tiếp tục: "Vậy anh có muốn đổi cách gọi không? Bỏ "Tiểu Dung" đi, gọi thẳng "ca ca" luôn?"

Quý Thự câm nín không nói gì, nhưng sau một hồi im lặng, vẫn khẽ thì thầm bên tai Dung Tử Ẩn một tiếng: "Ca ca.

"Khác với sự phụ thuộc đơn thuần lúc còn nhỏ, Quý Thự giờ đã trưởng thành, không chỉ có vẻ đẹp trai tuyệt vời mà còn đầy sức quyến rũ. Dung Tử Ẩn quay đầu nhìn anh, Quý Thự vô tội chớp mắt lại gọi một tiếng nữa:"Ca…

"Lần này khác với lần trước, không còn sự quyến rũ, chỉ còn đậm đặc sự tin cậy như khi xưa tay anh nắm chặt Dung Tử Ẩn, kiên quyết không rời. Dung Tử Ẩn ôm Quý Thự chặt hơn một chút, nói:"Là em sai rồi, lẽ ra em nên nhớ sớm hơn."

Quý Thự lắc đầu: "Là anh không đủ giỏi. Anh mất tận bốn năm mới có thể bắt được tên lão già đó."

Trong giới ở Yến Kinh, những tin đồn về Quý Thự không phải là giả. Quý Thự vốn ăn thua đủ, người ta đối xử thế nào với anh thì anh đáp trả lại anh ta như vậy.

May mà Quý Thự có tài năng thiên bẩm, khi đi du học nước ngoài nhờ lập trình đã nổi bật, kiếm được khoản tiền đầu tiên.

Quý Thự lúc đầu đầu hàng, thậm chí cả bằng sáng chế của mình cũng dâng tận tay. Khi đó nhiều người nói Quý Thự ngu, bỏ đi gia tộc Quý, lại muốn tự tay gây dựng từ con số không.

Nhưng sau họ mới hiểu Quý Thự thông minh thế nào.

Thương nhân chỉ là có tiền, nhưng nếu biết dùng cho dân thì sẽ có thêm một chiếc ô bảo vệ tự nhiên.

Hãy nhìn Qusy lão gia sau bao năm làm mưa làm gió ở Yến Kinh, cuối cùng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã thua trước Quý Thự, người luôn bước từng bước một rất chặt chẽ.

Cho nên giờ đây lũ cha con tàn nhẫn ấy bị anh biến thành người vô dụng thật sự, chỉ còn vẻ bề ngoài, tay trắng không một đồng tài sản. Còn vị ông nội từng ngạo nghễ ấy giờ cũng chỉ ngồi trong viện dưỡng lão, nhìn tận mắt Quý Thự từng bước biến gia tộc Quý thành của riêng mình.

Dung Tử Ẩn: "Em cứ tưởng anh sẽ mạnh tay hơn một chút."

Quý Thự thở dài bất lực: "Không được, khi ấy vụ án đó anh không làm gì được, để cho người mẹ kế đó thoát tội!"

Nói đến đây, Quý Thự lại cười:

"Nhưng bác sĩ Tiểu Dung đúng là phúc tinh của anh, người trong đó chắc chắn không phải người bảo vệ trung thành. Mong ước của anh có thể hoàn thành rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!