Chương 10: Mẹ nó! Cái đồ gian thương

[Lý Thiết Trụ tức giận +200]

Một giây trước còn kiêu căng hống hách, một giây sau tên lưu manh lập tức đơ người. Phản ứng của Dung Tử Ẩn hoàn toàn khác với kịch bản mà bọn họ đã sắp đặt từ trước.  

Trạm chăn nuôi yêu cầu nộp tiền phòng dịch thì hắn hiểu, nhưng cái giá mà Dung Tử Ẩn đưa ra có phải là quá đắt không?

Hắn bán một cái bình ắc quy cũng chỉ kiếm được ba trăm tệ, thật sự có một ngàn bảy thì thà tự mình mua một đàn vịt còn hơn, cần gì đưa vịt đi khám bệnh chứ?  

Mẹ nó! Cái đồ gian thương này!  

[Tức giận +200]  

Rõ ràng là đến tìm Dung Tử Ẩn gây rắc rối, vậy mà chính Lý Thiết Trụ lại tức thật, càng nghĩ càng thấy giận.  

Thế nhưng, Dung Tử Ẩn vẫn bình tĩnh hỏi, "Anh không muốn nộp tiền đúng không? Nhưng theo quy định của trạm chăn nuôi, nếu không đóng phí, chúng tôi không thể tiến hành điều trị được."  

"Không phải vấn đề không muốn trả tiền! Nhưng cái phí anh thu kỳ cục quá đi! Một con vịt mà đáng giá đến một ngàn bảy chắc?" Lý Thiết Trụ tức đến mức nhảy dựng lên.  

Nhưng Dung Tử Ẩn vẫn điềm đạm, "Làm sao có chuyện đó? Ở đây mọi thứ đều được ghi rõ ràng minh bạch!"  

"Để tôi hỏi anh, nhà anh có mấy con vịt?

"Lý Thiết Trụ theo phản xạ liền trả lời theo mạch của Dung Tử Ẩn,"Một con."  

"Ồ, hóa ra là thú cưng." Vừa nói, Dung Tử Ẩn vừa lấy hóa đơn ra chứng minh rằng mức phí 1.700 tệ hoàn toàn hợp lý.  

- Xét nghiệm sinh hóa máu toàn bộ: 260. 

- Chụp CT: 120.  

- Kiểm tra bệnh dịch vịt: 80.....  

Một hàng dài, tổng cộng hơn hai mươi mục.  

[Độ bối rối +1000]  

Vậy tại sao việc tiêm phòng cho một con vịt lại cần nhiều hạng mục và bước đến vậy?  

Lý Thiết Trụ càng nhìn hóa đơn càng choáng váng. Trạm chăn nuôi của làng mở đã lâu, vốn nổi tiếng là thu phí thấp. Dù có nhiều hạng mục, nhưng trước đây, trạm chăn nuôi chỉ thu 5 tệ để thiến một con lợn thôi!

Thế mà bây giờ, những thứ mà Dung Tử Ẩn ghi trên hóa đơn là gì đây?  

Có phải là đang ức hiếp hắn không biết chữ không?  

Đồng thời, điều khiến Lý Thiết Trụ bực nhất chính là trong hóa đơn của Dung Tử Ẩn, thậm chí ngay cả phí dụng cụ cũng không bỏ qua.

Một chiếc ống tiêm bình thường mà tính tới 10 tệ.  

10 tệ!  

Đừng coi hắn là kẻ ngốc! Những loại ống tiêm này ở tiệm thuốc chỉ 1 tệ mua được 2 cái, vậy mà Dung Tử Ẩn tính gấp mười lần. Rõ ràng là đồ gian thương!  

"Không phải chứ? Anh thu phí kiểu này lãnh đạo của anh có biết không?" Lý Thiết Trụ lập tức gân cổ lên định cãi.  

Dung Tử Ẩn: "Biết chứ! Là quy định của nhà nước.

"Vừa nói, Dung Tử Ẩn vừa mở hệ thống máy tính ra cho Lý Thiết Trụ xem. Giá cả ghi rõ ràng, quả thật đúng là mức giá này. [Độ ngại ngùng +300] Dung Tử Ẩn:"Anh tiêm hay không tiêm?

"Lý Thiết Trụ nuốt khan một ngụm nước bọt, cuối cùng bật ra một câu phản bác,"Giá này, mấy người trong làng nuôi vịt có chấp nhận được không?Dung Tử Ẩn:Họ không giống anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!