Chương 1: Chậc! Thực tại chết tiệt này

Tháng Tám là lúc nóng nhất ở Yến Kinh.  

Trong một ngôi làng gần đó, hai bà cô đang đứng hai bên kẹp chặt Dung Tử Ẩn ở giữa, ép buộc cậu phải nhìn đám vịt ỉu xìu trước mặt.  

"Tiểu Dung, cháu xem xem, có phải vịt nhà nó làm vịt nhà cô bị bệnh không? Từ lúc vịt nhà nó đến, vịt mái nhà cô chẳng đẻ trứng nữa!"  

"Nói bậy! Vịt nhà bà như mấy con điên, cứ thấy vịt đực là lao vào chẳng buông, liên quan gì đến báu vật nhà tôi. Vịt nhà bà bệnh sẵn rồi! Vịt nhà tôi ăn một miếng cám nhà bà xong về là bắt đầu rụng lông!" 

"Trời ơi, bà sống làm sao đây? Bà còn trông chờ bán trứng vịt để sống, giờ vịt ốm cả nửa năm thì cả nhà bàchỉ còn cách uống gió bốn phương mà sống..." Bà cô bên này vừa quệt nước mắt vừa mở màn thì bà cô bên kia đã cất một tiếng "Ôi trời ơi" át luôn.  

"Đồ vô lương tâm! Nhà tôi chỉ có một con vịt đực để phối giống, giờ nó sắp chết rồi đây! Nửa cuối năm nay lấy gì ra lứa vịt con? Vịt mái còn làm sao mà ấp trứng? Thà chết đói còn hơn! Hôm nay tôi với bà mẹ già tám mươi tuổi của tôi sẽ đến thắt cổ trước cửa nhà trưởng thôn!"  

"Ôi trời ơi, tôi sống thế nào đây!

"Hai bà cô cứ thế làm thành một vở bi kịch đầy kịch tính, thu hút đám đông dân làng đến xem, ai nấy vừa lắc đầu vừa thở dài trước đám vịt ỉu xìu."Phải nói là hai đàn vịt này nhìn cũng chẳng khá khẩm gì thật. Nhưng đừng nói là sống không nổi nữa."  

"Sống không nổi...

"Nghe đến ba chữ này, hai bà cô lại khóc thảm thiết hơn, cứ như không phải vịt bị bệnh mà là họ vừa mất chồng vậy. Dung Tử Ẩn mấy lần định chen vào nói nhưng đều bị át mất. Cậu quyết định không tham gia, cúi xuống kiểm tra hai đàn vịt thật cẩn thận. Cuối cùng, vì quá mức ồn ào nên đám người xem liền chạy đi gọi trưởng thôn đến hòa giải. Trưởng thôn là người dễ tính, vừa đến đã vội vàng xoa dịu:"Ôi dào, phụ nữ mà, tình cảm thường dễ xúc động. Thôi nào, đừng khóc nữa. Không phải có bác sĩ thú y ở đây rồi sao? Lo gì chứ?

Tiểu Dung nhà ta là nhân tài tốt nghiệp đại học thành phố đấy!

"Vừa nói, trưởng thôn vừa vỗ vai Dung Tử Ẩn:"Tiểu Dung, nói xem, hai đàn vịt này bị làm sao vậy?

"Rốt cuộc mọi người cũng yên lặng. Dung Tử Ẩn đứng dậy, liếc nhìn trưởng thôn, chậm rãi trả lời:"Bị bệnh."  

"...

"Câu nói này đúng là vô nghĩa. Không chỉ trưởng thôn, mà cả đám đông và hai bà cô cũng đều im bặt. Dung Tử Ẩn rõ ràng nhìn thấy trên đầu tất cả bọn họ hiện lên dòng chữ: [Điểm ngại ngùng +1] Hệ thống trong đầu ngay lập tức phát ra âm thanh:"Tổng cộng nhận được 56 xu vàng~ [Hình dán đáng yêu kiểu quốc bảo. jpg]"  

Dung Tử Ẩn bình thản nhận lấy hình dán dễ thương từ hệ thống, sau đó quay lại tập trung vào hai đàn vịt. 

Phải nói rằng, tất cả đều là tai bay vạ gió.  

Dung Tử Ẩn vốn là sinh viên ưu tú ngành thú y của Đại học Nông nghiệp, ba năm liền nhận học bổng quốc gia. Cậu từng được đặc cách học liên thông thạc sĩ – tiến sĩ.

Nhưng đúng vào thời điểm quyết định nhất, cậu bị kẻ tiểu nhân hãm hại, dính vào rắc rối với nạn cho vay nặng lãi.  

Sau khi báo cảnh sát và ra tòa, kết quả là cậu mất tư cách được đặc cách vì lý do "đạo đức chưa đủ.

"May mắn duy nhất là nhờ tòa án can thiệp, bọn cho vay nặng lãi không còn đến quấy rối trực tiếp mà chỉ gửi tin nhắn đe dọa. Nhưng dù vậy, tương lai của Dung Tử Ẩn vẫn chẳng sáng sủa gì. Từ một nhân tài được kỳ vọng sẽ là trụ cột trong ngành nghiên cứu khoa học, cậu bị đẩy đến làm bác sĩ thú y ở một trạm chăn nuôi nơi đồng không mông quạnh. Và món nợ 200 ngàn tệ vẫn cứ đeo đẳng trên lưng cậu."Đáng tiếc thật.

"Giáo sư hướng dẫn của cậu chỉ biết thở dài. Với năng lực của cậu, quả thực việc bị đẩy về làm ở một trạm nhỏ là quá lãng phí. Nhưng khi tiễn cậu lên đường, giáo sư vẫn không quên động viên:"Nơi thôn quê cũng có mặt tốt của nó. Quan hệ con người đơn giản hơn. Đừng quên tiếp tục nghiên cứu, tiền thiếu thầy có thể giúp. Đám cho vay kia sớm muộn cũng sẽ lộ sơ hở."  

"Sớm quay lại nhé. Thầy luôn chờ em ở đây."  

"Cảm ơn thầy." Dung Tử Ẩn kính cẩn cúi chào người thầy đã dìu dắt mình, nhưng khi bước ra khỏi văn phòng, từng bước chân của cậu như nặng ngàn cân.  

Cậu hiểu rằng lời của thầy chỉ là để an ủi.

Còn bản thân cậu, e rằng đời này khó mà quay trở lại được. 

Hai mươi vạn tệ, với một bác sĩ thú y, nếu không gặp được kỳ ngộ gì, thì dù không ăn không uống cũng phải mất năm năm mới trả hết.

Về việc tìm ra sơ hở mà thầy nhắc đến, cậu sẽ cố gắng, nhưng trong lòng lại không chắc chắn mình có thể tìm được.  

Một câu thôi: tương lai mịt mờ.  

Dung Tử Ẩn hít một hơi thật sâu, ép bản thân mình phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Cậu mở ra, một hình ảnh đẫm máu của bàn tay bị cắt lìa hiện lên màn hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!