Chập tối, bên trong Võ Anh Điện.
Trong tòa cung điện tĩnh mịch, vì có Cảnh Nguyên Đế ở đó, các cung nhân đều hết sức cẩn trọng, im hơi lặng tiếng, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Ninh Hoành Nho cung kính dâng công văn trong tay lên cho Cảnh Nguyên Đế, khom người bẩm: "Bệ hạ, người phái đi Tương Phàn đã trở về rồi ạ."
Cảnh Nguyên Đế đón lấy nhưng lại đè tay xuống bên cạnh, chưa xem ngay.
Hắn đang xem dở những hồ sơ được gửi về từ các địa phương, hiện giờ đã xem được hơn nửa.
Ninh Hoành Nho lui về phía sau, đứng hầu một bên.
Mãi đến khi trời muộn hơn một chút, có cung nhân vào bẩm báo, nói rằng người ở thiên điện đã tỉnh.
Ninh Hoành Nho không ngăn cản, chuyển lời bẩm báo lên. Quả nhiên, Cảnh Nguyên Đế vốn đang xem tấu chương khẽ nhướng mày, lập tức đứng dậy.
Vị Tổng quản Ngự tiền này vội vàng đi theo, cẩn trọng từng bước hầu hạ.
Chỉ là khi đến ngoài cửa, Cảnh Nguyên Đế vừa ngước mắt lên, Ninh Hoành Nho liền dừng bước, đứng canh ở bên ngoài.
Từ hồi quá trưa, khi nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế thay y phục, Ninh Hoành Nho đã lờ mờ đoán được vài phần.
Quả nhiên.
Chỉ là Ninh Hoành Nho không ngờ tới, chỉ một lát sau đã thấy bệ hạ bế một người từ Bắc Phòng đi ra. Gã và mấy cung nhân đi theo phía sau, khi nhìn thấy hai người, đều bất giác nhìn về phía người nằm trong lòng Cảnh Nguyên Đế trước tiên.
Không nhìn rõ dung mạo, người nọ dường như đã hôn mê, nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt cứ vô thức bị thu hút về phía đó. Giống như trên người kẻ kia có điểm gì đó kỳ lạ, đầy sức hút, khiến người ta chỉ liếc qua là chú ý ngay.
Cảnh Nguyên Đế nghĩ thế nào, Ninh Hoành Nho không biết.
Điều gã biết chính là, Cảnh Nguyên Đế đã công khai đưa Kinh Trập về Võ Anh Điện.
Có điều, ngoại trừ những người hầu cận trước Ngự tiền, sẽ chẳng có ai hay biết.
Chuyện Cảnh Nguyên Đế không muốn cho người ta biết thì sẽ không ai biết được.
Cho dù là vị Thái hậu ở Thọ Khang Cung kia cũng không thể vươn tay đến bên cạnh Cảnh Nguyên Đế.
Khi Cảnh Nguyên Đế xử lý chính vụ, Kinh Trập nằm nghỉ tại thiên điện.
Hiện giờ cậu tỉnh lại, tự nhiên có người đến báo tin.
Ninh Hoành Nho đứng canh bên ngoài, trong lòng thầm suy tính... Bệ hạ chắc hẳn chưa nói toạc thân phận của mình, cũng không biết gã an trí Kinh Trập ở một góc hẻo lánh thế này, liệu có hợp ý bệ hạ hay không...
Gã đã khổ tâm sắp đặt như thế, Kinh Trập chắc là không phát hiện ra thân phận của bệ hạ đâu nhỉ?
...
Kinh Trập đương nhiên không phát hiện ra.
Khi cậu tỉnh lại, trong thiên điện không một bóng người.
Cậu ôm lấy cái trán đau nhói, vừa chạm vào đã phải xuýt xoa, mày nhíu chặt. Trong tay cậu đang nắm một chiếc khăn tay ướt lạnh, chắc là để chườm giảm sưng.
Kinh Trập nghiêng người, nhìn căn phòng mờ tối nhẩm tính thời gian, trong lòng tiếc nuối. Sao cậu không đập đầu mạnh hơn chút nữa, để ngất luôn đến ngày mai thì tốt biết mấy, đỡ khổ được ngày nào hay ngày nấy.
Chiều nay, khi Kinh Trập ý thức được bản thân sắp mất khống chế, cậu đã dùng chút sức lực cuối cùng tự đập đầu cho ngất đi. Lúc đó, Kinh Trập cũng chẳng màng hành động ấy kỳ quặc thế nào, ngăn cản bản thân mới là việc quan trọng nhất.
Kinh Trập gắng gượng bò dậy, cảm giác luồng nhiệt kia đã bị đè nén trong cơ thể, ít nhất không còn cuộn trào dữ dội như trước. Xem ra không có người ở đây, cái buff kia sẽ không lộng hành quá mức, cũng vừa khéo để Kinh Trập quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!