Chương 8: Sẽ có ngày cậu chết vì tật xấu này

Thụy Vương khẽ rùng mình một cái.

Hắn ta đang ở trong Thọ Khang Cung, đến thăm hỏi Thái hậu.

Mấy ngày trước, Thái hậu bị nhiễm phong hàn, ho khan không dứt. Thụy Vương hay tin liền liên tục dâng tấu sớ khẩn cầu, mãi đến hôm nay mới được phép vào cung.

"Con à, hay là bệnh của ai gia đã lây sang con rồi?" Thái hậu dùng khăn tay che miệng, ho khan vài tiếng nặng nề, người hơi ngả về phía sau, sợ rằng sẽ khiến Thụy Vương cũng nhiễm bệnh.

Thái hậu năm nay tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là một phụ nhân xinh đẹp. Chỉ nơi khóe mắt mới vương vài nếp nhăn cười nhỏ, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Thụy Vương lấy lại tinh thần, cười lắc đầu: "Mẫu hậu, thân thể nhi tử cường tráng, sao có thể dễ dàng nhiễm bệnh như vậy được. Người đừng suy nghĩ nhiều, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt mới là quan trọng. Nay niên quan* sắp đến, hậu cung lại không có Hoàng hậu, trên dưới đều trông cậy vào người lo liệu cả."

*Niên quan là cửa ải cuối năm, ý chỉ dịp Tết nhất bận rộn.

Nhắc đến việc này, thần sắc Thái hậu trở nên nghiêm nghị hơn đôi chút.

"Ai gia đã thăm dò vài lần, nhưng Hoàng đế vẫn nhất quyết không chịu lập Hậu. Con nói xem, rốt cuộc là nó thật sự không muốn, hay là..."

Thụy Vương đáp: "Mẫu hậu, bất luận hoàng huynh nghĩ thế nào, chỉ cần hậu cung một ngày chưa lập Hậu, thì đại quyền vẫn nằm trong tay người, điều này có lợi cho người."

Nhắc đến Cảnh Nguyên Đế, sắc mặt Thái hậu liền sa sầm.

Cũng chẳng trách, Thọ Khang Cung này nhìn thì tốt đấy, nhưng ngặt nỗi chẳng phải nơi chính thống. Xưa nay, có Thái hậu nào mà không ở Từ Ninh Cung đâu?

"Tính tình Hoàng đế cứng rắn như vậy, văn võ bá quan trong triều đều có chỗ bất mãn. Nó mà cứ tiếp tục thế này, hừ, ai gia chống mắt lên xem nó có thể đối đầu được đến bao giờ." Giọng nói của Thái hậu lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Thụy Vương vỗ nhẹ lên tay Thái hậu trấn an: "Mẫu hậu, người đừng lo lắng, mọi người đều hiểu nỗi khổ tâm của người mà."

"Tuy ta không mong nó cưới được tiểu thư nhà cao cửa rộng, nhưng cũng chưa từng khắc nghiệt điều gì, vậy mà nó đối xử với ta còn hơn cả kẻ thù," Thái hậu cau mày, "Thôi, nhớ thương nó làm gì. Con à, quả nhiên không phải miếng thịt do mình dứt ruột đẻ ra thì chẳng thể nào trông cậy được. Giờ đây mẫu hậu chỉ còn biết dựa vào con thôi."

Thụy Vương khẽ nói: "Những lời này, người chớ nên tùy tiện nói trong cung."

"Đây là Thọ Khang Cung của ai gia, cũng đâu phải Càn Minh Điện của Hoàng đế." Thái hậu buông tay, chậm rãi dựa vào chiếc trường kỷ mềm mại, trên mặt thoáng hiện nét châm biếm, "Nó leo lên được đế vị là nhờ Tiên đế ra đi đột ngột, nếu không thì..."

Trong giọng nói của bà ta kẹp lẫn vài phần đố kỵ và oán hận.

Một bước lên trời cao, một bước xuống địa ngục.

Quả thật là trời đất đảo lộn, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.

Thụy Vương rủ mắt, trong lòng không phải không thất vọng.

Dẫu sao trước khi phụ hoàng qua đời, trong lời nói đã có vài phần ý tứ, nếu không có gì bất trắc, ngôi vị Thái tử chắc chắn phải thuộc về hắn ta.

Nhưng ngặt nỗi chỉ một chuyến xuất tuần, khi trở về phụ hoàng đã trọng bệnh nằm liệt giường, đến cả lời trăn trối cũng không nói được. Mẫu hậu khi ấy chỉ biết hoảng loạn, hoàn toàn không biết phải nhân cơ hội đó mà mưu tính. Hách Liên Đoan tuy có dự tính, nhưng lại chẳng ngờ phụ hoàng đi nhanh đến vậy... Mọi nỗ lực đều hóa hư không.

Không có di chiếu, không có khẩu dụ, văn võ bá quan chẳng ai dám mạo phạm điều đại kỵ của thiên hạ mà bỏ qua Hách Liên Dung – kẻ vừa là đích tử lại vừa là trưởng huynh, để đưa Hách Liên Đoan lên ngôi. Thế là, hắn ta chỉ đành trơ mắt nhìn Hách Liên Dung bước lên đế vị, còn bản thân thì làm một Thập Tam Vương gia, phong hiệu là Thụy.

Hách Liên Dung thành Quân, hắn ta lại thành Thần.

Thụy Vương sao có thể cam lòng?

Khi đó chỉ cần cho hắn ta thêm chút thời gian nữa thôi, hắn ta chưa chắc đã không thể...

Thụy Vương che giấu dã tâm nơi đáy mắt, dặn dò Thái hậu thêm nhiều việc, mãi đến gần giờ Ngọ mới xuất cung.

Lên xe ngựa rồi, Thụy Vương mới nhắm mắt lại.

Một thị vệ thân tín trong bộ dạng gã sai vặt ghé sát lại, khẽ bẩm báo: "Vương gia, Trần Tuyên Danh đã được cứu. Dùng một tử thi có vóc dáng tương tự để thay thế thân phận, rạch nát khuôn mặt, trên danh sách lưu đày, cái tên 'Trần Tuyên Danh' đã chết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!