Chương 7: Mị nhãn mê hồn

Diêu tài nhân bị kinh sợ, hôn mê liền mấy ngày, Trần Minh Đức tiện tay chỉ định Hà Diệp đến chăm sóc. Lúc ông ta lên tiếng, Minh ma ma cũng vừa nhận được tin, tuy không vui nhưng cũng chẳng phản đối.

Bắc Phòng xảy ra chuyện này, tự nhiên phải báo lên trên. Chỉ là tin tức đưa đi rồi lại bặt vô âm tín, chẳng có hồi âm.

Trần Minh Đức rít sâu một hơi tẩu thuốc, thở dài hỏi: "Diêu tài nhân thế nào rồi?"

Kinh Trập khom người đáp: "Tiểu nhân vừa đi xem, thần sắc Diêu tài nhân đã tốt hơn hai hôm trước nhiều rồi ạ."

Chủ tử sa cơ lỡ vận, dù sao vẫn là chủ tử. Vẫn mời được thái y đến xem.

Diêu tài nhân bị ngoại thương, máu bầm sau gáy tan đi là ổn, không nghiêm trọng lắm.

"Nếu ngươi không nghe thấy tiếng động mà chạy tới, Diêu tài nhân đã chết ở Bắc Phòng rồi." Sắc mặt Trần Minh Đức chẳng đẹp đẽ gì.

Thái y không nói nhiều, băng bó, kê đơn rồi đi. Nhưng Trần Minh Đức lão luyện, tự mình đi xem một lần, tự nhiên nhìn ra được vết thương của Diêu tài nhân không phải do tự ngã, mà chỉ có thể là bị người ta dùng vật gì đó đập vào.

Đêm đó Kinh Trập tỉnh dậy, gọi Minh Vũ dậy.

Sáu người cùng phòng đều ở đó.

Về phần cung nữ, đêm đó Hạm Đạm, Hà Diệp hầu hạ trong phòng Minh ma ma, bốn người còn lại ở cùng nhau. Lúc nghe tiếng động giật mình tỉnh giấc, mấy người họ đều có thể làm chứng cho nhau là đang ở tại chỗ.

"Không phải người mình." Trần Minh Đức khẳng định chắc nịch.

Kinh Trập hỏi: "Đức gia gia, không phải người Bắc Phòng, vậy người bên ngoài sao lại muốn giết Diêu tài nhân?"

Giọng cậu khe khẽ.

Trần Minh Đức liếc xéo cậu một cái: "Trong lời có ẩn ý?"

Kinh Trập cười khổ: "Chỉ là cảm thấy quá mức tốn công tốn sức."

Trần Minh Đức nói đầy ẩn ý: "Sao biết được, trước đó bọn chúng chưa từng ra tay?"

Kinh Trập giật mình, nhớ tới chuyện Diêu tài nhân dùng kim bạc thử độc trước đó.

Cậu kể lại chuyện này ra.

Trần Minh Đức đưa điếu thuốc lên mũi hít, hít sâu một hơi. Tóc ông đã hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ mệt mỏi.

"Xem ra Diêu tài nhân cũng có tính toán," ông ta nói. "Sống chết có số, ta đã báo chuyện này lên trên, nhưng bên trên không có phản ứng, nghĩa là cũng chẳng để tâm. Xem tạo hóa của người thế nào thôi."

Trần Minh Đức tuyệt đối không có ý định ra mặt vì Diêu tài nhân.

Hơn nữa, ra mặt thế nào được?

Kinh Trập lui ra, biết chuyện này đến chỗ Trần Minh Đức là dừng.

Đến chiều, nghe tin Diêu tài nhân tỉnh, cậu đặc biệt đến thăm. Nàng ta nằm nghiêng trên giường, già đi trông thấy, yếu ớt vô lực.

Hà Diệp chăm sóc nàng ta, tuy không quá tận tâm nhưng cũng chu đáo. Được đến chăm sóc Diêu tài nhân, tránh xa Minh ma ma, nàng vui gần chết, vốn nghĩ dù Diêu tài nhân có chửi bới ầm ĩ cũng nhịn. Không ngờ, có lẽ vì bị thương, tinh thần Diêu tài nhân xuống dốc trầm trọng, chẳng nói chẳng rằng câu nào.

Diêu tài nhân thấy Kinh Trập, gượng gạo lấy lại tinh thần, miệng vừa hé ra, mắt lại liếc thấy Hà Diệp, liền mở miệng mắng: "Còn đứng đần ra đó làm gì? Không thấy ta khát nước à? Đồ không có mắt, cút ra ngoài!"

Hà Diệp bị mắng, khóe mắt đỏ lên, chẳng thèm nhìn Kinh Trập lấy một cái, chạy vội ra ngoài.

Kinh Trập ngượng chín mặt, Diêu tài nhân lại chẳng để ý, vẫy tay gọi Kinh Trập, hạ giọng: "Ngươi lại đây."

Kinh Trập đi đến bên giường, nghe Diêu tài nhân hỏi: "Ta nghe bọn họ nói, là ngươi cứu ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!