Một khi đã để tâm đến chuyện của Diêu tài nhân, Kinh Trập không khỏi chú ý nhiều hơn một chút.
Diêu tài nhân vốn là phi tần của Tiên đế. Một Tài nhân cỏn con, ở trong hậu cung của Tiên đế cũng chỉ như phù vân thoảng qua, vậy mà lại bị đày vào Bắc Phòng, chuyện này quả thực có chút khác thường.
Miệng lưỡi Diêu tài nhân cay độc, tính tình lại chẳng tốt lành gì, hơi một tí là chửi bới, đám cung nhân ở Bắc Phòng sau lưng đều từng mắng thầm nàng ta.
Ngày thường, Kinh Trập không thích buôn chuyện nên chẳng mấy khi nghe thấy. Đến khi bắt đầu cố ý nghe ngóng, cậu mới phát hiện ra, hóa ra đám người làm trong này cũng hay đoán già đoán non về lai lịch của những vị chủ tử kia lắm.
Hôm nay, Minh Vũ nghe cậu hỏi về Diêu tài nhân thì bật cười.
"Ta còn tưởng Kinh Trập ngươi không thích nghe người khác bàn tán mấy chuyện này chứ. Ngươi mà đi hỏi người khác thì chưa chắc ta đã biết, nhưng riêng vị Diêu tài nhân này thì ta cũng biết đôi chút."
Cậu ta cười đắc ý, nhưng vẻ mặt lại chẳng khiến người ta ghét bỏ.
"Chuyện này ta nghe Bát Tề kể lại." Minh Vũ nói, Bát Tề lớn tuổi hơn bọn họ, những chuyện cậu ta biết cũng nhiều hơn. "Diêu tài nhân vốn là người của Từ Thánh Thái hậu, nghe đâu còn là họ hàng xa nữa. Lúc Từ Thánh Thái hậu lâm bệnh, người được chỉ định đến hầu hạ. Thế nhưng Thái hậu lại qua đời trong cơn bạo bệnh lần đó, Tiên đế giận Diêu tài nhân hầu hạ không chu toàn nên mới đày người đến Bắc Phòng này."
Từ Thánh Thái hậu là sinh mẫu của Cảnh Nguyên Đế. Năm xưa nàng lâm bệnh, vốn tưởng chỉ là một trận phong hàn, nào ngờ đâu vị Nguyên hậu* ấy cuối cùng lại buông tay trần thế, khiến ai nấy đều bàng hoàng.
*Nguyên hậu ở đây chỉ Hoàng hậu đầu tiên/chính thất, hoặc mẹ ruột Hoàng đế.
Kinh Trập trầm ngâm suy tư, cậu nhớ tới tiểu điện kia.
Bên cạnh Phụng Tiên Điện có một tiểu viện, trong tiểu viện lại có một tiểu điện. Ngày đó, cậu đã nhìn thấy bài vị của Từ Thánh Thái hậu ở trong đó.
Nhắc mới nhớ, hôm ấy, tại sao Dung Cửu lại có mặt ở tiểu điện đó?
Kinh Trập cau mày. Chẳng phải Dung Cửu là thị vệ tuần tra Bắc Phòng sao? Khoảng cách từ Phụng Tiên Điện đến Bắc Phòng cũng đâu có gần.
Minh Vũ không biết tâm tư của Kinh Trập, vẫn tiếp tục huyên thuyên:
"Diêu tài nhân đến Bắc Phòng này, mấy năm đầu còn rất an phận. Nhưng về sau không biết phát điên cái gì, ngày nào cũng chửi bới, mắng đến mức người ta không dám lại gần, ngay cả mấy vị chủ tử khác thỉnh thoảng đi dạo ngang qua cũng chẳng muốn bắt chuyện với người."
Cậu ta dang tay, vỗ vỗ vai Kinh Trập:
"Chỉ có người hiền lành như ngươi mới không để bụng mấy lời người nói thôi."
Kinh Trập bình thản đáp: "Người là chủ tử, chúng ta là phận nô tài, bị mắng vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào."
Minh Vũ cười gượng: "Ta thì không có được cái bụng dạ tốt như ngươi đâu. Nhưng mà ngẫm cũng phải, ít nhất người cũng không làm ra mấy chuyện thất đức như ép người ta giặt quần áo bằng nước sôi."
Kinh Trập nhíu mày, cầm lấy tay Minh Vũ xem xét. Minh Vũ vội lắc đầu, cười nói: "Không phải ta, là Minh ma ma làm đấy."
Giọng cậu ta khe khẽ.
"Ngươi không biết đâu, Minh ma ma sau khi khỏi bệnh thì miệng bị méo xệch, nói năng không lưu loát nên tính tình ngày càng tệ hại hơn."
Minh Vũ chu môi, ra hiệu cho cậu nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy hai cung nữ đi ngang qua phía trước, một người trong đó là Hà Diệp, vừa đi vừa cúi đầu khóc thút thít, cung nữ còn lại đang an ủi nàng ta.
Đôi tay của Hà Diệp sưng vù đỏ ửng như chân giò heo, bên trên còn nổi mấy nốt phỏng nước lớn.
Sắc mặt Kinh Trập hơi trầm xuống: "Minh ma ma cố tình hành hạ người sao?"
Minh Vũ đáp: "Thân thể tàn phế rồi nên tâm địa cũng xấu theo. Ngươi xem, trước đây đâu có nhìn ra bà ta ác độc đến thế."
Tuy Minh ma ma là cấp trên của bọn họ, nhưng thái giám quản thái giám, cung nữ quản cung nữ. Minh ma ma muốn hành hạ đám cung nữ thì Trần Minh Đức cũng chẳng quản được, còn nếu bà ta dám đụng đến thái giám, Trần Minh Đức chắc chắn sẽ không để yên.
Thế nên Minh Vũ mới có thể đứng ngoài cuộc mà cảm thán như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!