Kinh Trập bước đi nhanh như bay, trong lòng không ngừng suy tính, vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, cậu nên trốn vào đâu cho thích hợp đây?
Phụng Tiên Điện thì tuyệt đối không được.
Những trải nghiệm ở đó thực sự quá thê thảm, giờ chỉ cần nghĩ đến chốn linh thiêng ấy là Kinh Trập đã thấy rùng mình.
Cả đời này cậu cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với nơi đó.
Chắc là Phụng Tiên Điện có thù với cậu.
Cậu đi ra từ Ngự Thiện Phòng, nếu quay về Trực Điện Tư cũng không ổn, dọc đường đi không biết sẽ đụng phải bao nhiêu người.
Kinh Trập phanh gấp, rẽ trái.
Cậu phải tìm chỗ trốn, bốn canh giờ, tức là phải đợi đến tối.
Cố lắm thì trốn được qua giờ giới nghiêm một chút.
Nhưng đến lúc đó cũng sắp sang giờ Tý rồi, nghĩ đến đây Kinh Trập lại đau đầu.
"Này, ngươi là ai?"
Một giọng nói bất ngờ vang lên gọi giật Kinh Trập lại, một người đàn ông chắn ngay trước mặt cậu. Nhìn y phục trên người gã, có lẽ là Đại thái giám của cung nào đó.
"Ngươi ăn mặc kiểu quái dị gì thế này?"
Kinh Trập nhìn qua lớp khăn trùm dày cộm, lờ mờ thấy được dáng vẻ người nọ.
Không quen.
Nhưng Kinh Trập nhận ra giọng nói của gã.
Là giọng nói cậu nghe được đêm hôm đó, người đàn ông tên Khang Mãn.
… Sao lại trùng hợp thế này?
Cậu thế mà lại gặp gã ở đây.
Kinh Trập đáp: "Trên mặt ta mọc mụn, không tiện gặp người."
Khang Mãn làm gì ở đây?
Khu vực này phần lớn là nơi ở của cung nhân Trực Điện Tư, Ngự Thiện Phòng, Tạp Mãi Vụ, gã là Đại thái giám Vĩnh Ninh Cung, tự dưng chạy đến đây làm gì?
"Mụn? Ngươi bỏ cái thứ trên mặt xuống, để ta xem nào." Giọng Khang Mãn mang theo vài phần nghi hoặc, "Còn nữa, ngươi là tiểu thái giám ở đâu, yêu bài đâu?"
Giọng điệu gã có phần trịch thượng.
Mang theo sự ra lệnh đương nhiên.
Kinh Trập lùi lại một bước: "Mặt mũi xấu xí, xin thứ lỗi cho tiểu nhân không thể bỏ xuống. Nơi đây không phải cung thất có chủ, tiểu nhân đi ngang qua đây cũng không phạm cung quy, không biết công công vì sao lại hùng hổ dọa người, làm ra vẻ ép buộc như vậy?"
Đây đâu phải Vĩnh Ninh Cung, Khang Mãn cũng chẳng phải cấp trên của cậu, dựa vào đâu mà đòi kiểm tra yêu bài?
Trên mặt Khang Mãn hiện lên vẻ giận dữ.
Thực ra gã trông cũng khá, mũi cao thẳng, mặt mày thanh tú, chỉ là nét hung ác nơi đuôi mày đã phá hỏng khí chất ấy.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, lại có hai tiểu thái giám đi tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!