Dịch quán Hồng Lư Tự là một tòa viện lạc thanh tịnh, biệt lập, chuyên dùng làm nơi tá túc cho sứ thần các ngoại tộc.
Kể từ khi triều kiến, Hồng Lư Tự đã tiếp quản toàn bộ công việc, tất cả sứ thần đều buộc phải cư trú tại đây. Hằng ngày, tuy họ không bị cấm cản ra ngoài, nhưng mọi hành động đều có người chuyên trách ghi chép lại.
Bên ngoài Hồng Lư Tự còn có binh lính canh gác, danh nghĩa là bảo vệ an toàn cho sứ thần, nhưng thực chất cũng là một dạng răn đe ngầm.
Trong phòng, sứ thần Cao Nam là A Gia Tam đang nhìn đám thuộc h* th*n tín, trao đổi bằng tiếng Cao Nam. Dù tự tin rằng không ai hiểu được ngôn ngữ của mình, A Gia Tam vẫn vô cùng cẩn trọng, giọng nói hạ xuống rất thấp.
"Hoàng đế Hách Liên xem ra không định thả chúng ta đi."
"Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?"
"Bất kể có hay không, tiếp tục ở lại Kinh thành đều không an toàn. Trước tháng Mười, nhất định phải rời khỏi đây."
"Bọn người Việt Duật đúng là lũ điên. Nếu không phải do bọn chúng toan tính bỏ trốn, bên ngoài làm sao lại tăng cường nhiều binh lính đến thế?"
Có kẻ thấp giọng chửi rủa.
Hai ngày trước, không biết người Việt Duật phát điên cái gì mà nửa đêm lại trèo tường trốn ra ngoài. Mãi đến khi đám người Việt Duật bị vệ binh áp giải trở về, bọn họ mới biết chuyện này.
Hoàng đế Hách Liên dường như không mấy bận tâm, chỉ phái vài quan viên của Hồng Lư Tự và Lễ bộ tới.
Bọn họ vốn tưởng rằng thái độ của Hoàng đế như vậy là có thể thở phào, về sau sẽ dễ thở hơn chút. Nào ngờ sáng sớm hôm sau, lớp phòng vệ vốn đã nghiêm ngặt bên ngoài Hồng Lư Tự lại được tăng cường gấp đôi so với trước.
Chuyện này quả thực khiến người ta hận đến nghiến răng.
Trong số những người ngồi đó, bỗng có một kẻ ngẩng đầu nhìn sứ thần Cao Nam, thần sắc khẽ động, ghé vào tai gã thì thầm điều gì đó.
A Gia Tam lắc đầu: "Không được."
"Nhưng mà..."
"Không được."
A Gia Tam gằn giọng, kẻ kia đành phải lui xuống.
Đến khi mọi người giải tán, mới có người đuổi theo kẻ vừa lên tiếng, khẽ hỏi: "Ban nãy trong phòng, ngươi định nói gì với sứ thần thế?"
Kẻ kia do dự một lát rồi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, sứ thần đã từ chối thì chứng tỏ việc đó không thể làm." Nói xong, hắn quay về phòng, miệng câm như hến.
Trong phòng, A Gia Tam nhấp một ngụm trà, u sầu thở dài.
Lời thuộc hạ vừa nói ban nãy đã chạm đúng vào nỗi đau âm ỉ trong lòng A Gia Tam. Nếu hắn không phải là bộ hạ cũ thân tín, chắc chắn A Gia Tam đã nổi trận lôi đình.
Lần này A Gia Tam đến Kinh thành, ngoài lý do trên mặt nổi, còn che giấu một bí mật không ai hay biết.
Gã có một đứa con gái, đang ở tại Kinh thành này.....
Kinh Trập nhận được tin Hoàng gia xảy ra chuyện là vào nửa tháng sau.
Người báo tin cho cậu là Minh Vũ.
Khi ấy, Kinh Trập vừa từ chỗ Khương Kim Minh trở về, vết mực trên tay còn chưa rửa sạch, đang ngồi xổm bên ngoài múc nước thì Minh Vũ hớt hải chạy tới.
Tay Kinh Trập còn ướt sũng, Minh Vũ cũng chẳng màng, kéo tuột cậu đứng dậy. Kinh Trập loạng choạng vài bước, vạt áo trước ngực bị nước làm ướt một mảng nhỏ.
Kinh Trập kêu lên: "Minh Vũ, ngươi kích động cái gì thế? Ôi, áo ta ướt hết rồi..."
"Áo ướt thì có gì quan trọng? Ngươi có biết không, Hoàng gia xảy ra chuyện lớn rồi!" Giọng Minh Vũ có chút run rẩy vì phấn khích, "Thế mà ngươi còn ở đây ung dung rửa tay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!