"Điều Cảnh Nguyên Đế thích nhất, là nhìn cốt nhục tương tàn.""Kinh Trập, những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị trước đó, đã xong chưa?"
Gió thu hiu hiu, cái lạnh quá mức ngấm dần vào da thịt, khiến người ta không khỏi phải mặc thêm vài lớp áo.
Khương Kim Minh rõ ràng mặc nhiều hơn bình thường, trông người có vẻ tròn trịa hơn. Ông ta vốn chịu lạnh kém hơn người thường, luôn là người đầu tiên thay áo bông dày.
Kinh Trập: "Đây ạ."
Cậu đưa đống giấy tờ đã sắp xếp xong cho Khương Kim Minh.
Chưởng tư kiểm tra qua loa một lượt, hài lòng gật đầu với Kinh Trập, sau đó vẫy tay gọi những tiểu thái giám khác lại.
Nhân lúc Khương Kim Minh nói chuyện với người khác, Kinh Trập cúi đầu nhìn xấp công văn trong tay, không khỏi nhíu mày.
Hâm Thịnh trước khi đi đã giao lại những việc đang làm dở cho Kinh Trập.
Chỉ là cậu ta chẳng nói rõ ràng gì cả, tiến độ mỗi việc mỗi khác, Kinh Trập vừa tiếp nhận suýt chút nữa thì lẫn lộn hết cả lên.
May mà trước đây cậu từng làm qua những việc này, bắt nhịp lại cũng dễ.
Mất chút công sức sắp xếp lại đống công văn lộn xộn, làm việc cật lực, cuối cùng cũng kịp hoàn thành trước khi Khương Kim Minh cần đến.
Sự thù địch của Hâm Thịnh đối với cậu cũng khá rõ ràng.
Nhưng Kinh Trập nhớ là trước đây mình đâu có đắc tội với cậu ta?
Ngẫm nghĩ một hồi, không nghĩ ra lý do, Kinh Trập cũng lười nghĩ tiếp.
Dù cậu ta không thích, Kinh Trập làm gì được? Chẳng lẽ Kinh Trập còn có thể bẻ cổ bắt cậu ta phải thích mình chắc?
Không cần thiết.
Đối với người mình không quan tâm, cậu lười để ý nhiều.
Đợi xử lý xong việc trong tay, Khương Kim Minh đã đi nghỉ ngơi, Kinh Trập thu dọn đồ đạc, định ghé qua Bắc Phòng một chuyến.
Minh Vũ có quan hệ khá tốt với Vô Ưu, năm nào sinh nhật Vô Ưu, Minh Vũ cũng nhớ chúc mừng, chỉ là năm nay đúng hôm nay, Minh Vũ bận tối tăm mặt mũi không dứt ra được, Kinh Trập định đi thay cậu ta một chuyến.
Ai bảo năm nay cậu ta sang Ngự Thiện Phòng, hôm nay lại đúng dịp có cung phi nào đó mở tiệc, nên phải bận rộn từ sớm.
Lúc ra cửa trời đã về chiều.
Sắc trời nhá nhem tối, Kinh Trập đi lại rất cẩn trọng.
Có bài học từ lần bắt gặp Vân Khuê đối thực, Kinh Trập bây giờ rất ít khi đi đường tắt, đi đường vòng xa một chút nhưng quang minh chính đại, sẽ không nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Đến Bắc Phòng, Vô Ưu rõ ràng rất ngạc nhiên vui mừng.
Không ngờ Minh Vũ đi rồi vẫn còn nhớ đến cậu ta.
Bắc Phòng hiện giờ trông rất khác so với trước đây. Có lẽ vì Trần Minh Đức và Minh ma ma đều là những người không thích thay đổi, nên Bắc Phòng bao năm qua vẫn giữ nguyên hiện trạng.
Nhưng bây giờ, Kinh Trập cảm thấy mình mới đi vài tháng mà nơi này như thay da đổi thịt.
Ngay cả chỗ ở của các chủ tử cũng đổi khác.
Vô Ưu lén lút nói: "Trần ma ma cảm thấy chuyện xảy ra ở Bắc Phòng trước đó quá xui xẻo. Nên bảo bọn ta dọn dẹp lại một lượt, tất cả mọi người đều đổi chỗ ở, cũng thay đổi rất nhiều cách bài trí..."
Bất kể là thật hay giả, làm xong những việc này, coi như cũng yên tâm phần nào, không còn bị ám ảnh bởi những chuyện phiền não trước kia nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!