Ô Đề là một con ngựa tốt.
Lông trắng như tuyết, chỉ có chóp móng là một chút sắc đen, thảo nào lại có tên này.
Ô Đề là một con tuấn mã chẳng kém cạnh gì hắc mã đại ca.
Nhưng tính tình thì tốt hơn hắc mã nhiều.
Kinh Trập chỉ mới tiếp xúc với nó một chút, nó đã cúi đầu cọ cọ, vô cùng ngoan ngoãn.
Trần Xương Minh thực sự rất thích con ngựa này, lúc giới thiệu với Kinh Trập cứ thao thao bất tuyệt về huyết thống của Ô Đề, Kinh Trập suýt chút nữa thuộc làu cả gia phả của nó.
Kinh Trập: "Trần quản sự, con... con ngựa này, rốt cuộc là tại sao bệ hạ lại ban cho ta?"
Câu hỏi này của cậu nghe có vài phần kỳ quặc.
Trần Xương Minh ngẫm nghĩ ý tứ trong lời cậu, dang hai tay: "Mấy hôm trước, bệ hạ cao hứng tới trường đua ngựa chọn vài con, coi như là ban thưởng, cũng đâu chỉ có mình ngươi."
Còn về việc tại sao trong danh sách lại có tên Kinh Trập thì Trần Xương Minh biết làm sao được? Gã v**t v* Ô Đề, giọng điệu có phần cảm thán.
"Sau đó, con Ô Đề này thuộc về ngươi."
Kinh Trập l**m môi, cậu không phải nghi ngờ Trần Xương Minh lừa mình.
"Quản sự, ý ta là, tại sao bệ hạ lại ban Ô Đề cho ta?" Cậu không nhịn được nhìn Ô Đề mấy lần, "Đây đúng là ngựa tốt, nhưng đưa cho ta chẳng phải lãng..."
Lời cậu còn chưa nói hết, Trần Xương Minh đã giơ một ngón tay chặn lại. Gã đàn ông thấp béo lúc nào cũng cười hề hề này lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Sấm sét mưa móc đều là quân ân. Đã cho ngươi thì là của ngươi, lấy đâu ra lý do từ chối, ngươi tưởng đang buôn bán mặc cả chắc?"
Kinh Trập cụp mắt: "... Quản sự nói phải." Nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy không đúng.
Lần trước Càn Minh Cung ban thưởng, Kinh Trập nhận một cách thoải mái vì cậu biết đó coi như là bồi thường.
Cậu đã trở thành thái giám, không dễ dàng xuất cung, phần thưởng hậu hĩnh này cũng giúp cậu ở trong cung thuận lợi mọi bề, không ai dám bắt nạt.
Nhưng con Ô Đề này thì thật là không hiểu nổi.
Nhất là vào thời điểm nhạy cảm này..... Chuyện này có liên quan gì đến Dung Cửu không?
Trong lòng Kinh Trập rối như tơ vò, miễn cưỡng nói thêm vài câu với Trần Xương Minh, nhận lấy yêu bài gã đưa rồi mới lui ra.
Trần Xương Minh còn dặn với theo: "Nếu rảnh thì năng qua thăm nó, để nó quen hơi ngươi." Trông gã có vẻ đau lòng lắm, cứ như gả con gái đi vậy, Kinh Trập đành gật đầu.
Hoàng hôn buông xuống, bước chân trở về của Kinh Trập có phần nặng nề.
Trong lồng ngực như đè nặng tảng đá lớn, nặng trĩu đến mức gần như không thở nổi. Cảm giác kỳ lạ này khiến cậu không kìm được muốn nới lỏng cổ áo, bí bách khó chịu vô cùng.
Kinh Trập có rất nhiều thắc mắc, nhưng những ngày tiếp theo, hai người cũng không gặp lại nhau.
Rất nhanh sau đó, Cảnh Nguyên Đế quyết định hồi cung, kéo theo cả đám sứ thần ngoại triều cùng về kinh thành.
Lễ bộ tự nhiên sẽ sắp xếp chỗ ở, đón tiếp bọn họ.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi rời Thượng Ngu Uyển là họ có thể rời đi, nhưng lại xảy ra chuyện sứ thần Hòa Âm, buộc phải ở lại, trong lòng bọn họ không biết đã chửi thầm bao nhiêu lần.
Nhưng chuyện này một ngày chưa giải quyết xong thì ai cũng có hiềm nghi, vào lúc dầu sôi lửa bỏng này chẳng ai dám nói năng lung tung, để Hoàng đế Hách Liên nghi ngờ đến mình.
Đợi đến khi Kinh Trập về tới hoàng đình, trời đã vào đầu thu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!