Sau khi nỗi lo lắng ban đầu qua đi, Kinh Trập cũng mặc kệ sự đời, chẳng thèm bận tâm chuyện ngày mai nữa.
Quen biết Dung Cửu rồi, Kinh Trập ngày càng quen với kiểu này. Không thế thì khó mà thản nhiên chấp nhận sự ngông cuồng của Dung Cửu.
Mức độ chấp nhận của con người cứ thế bị kéo giãn đến cực hạn hết lần này đến lần khác, để rồi kinh ngạc phát hiện ra, ái chà, hóa ra vẫn có thể thấp hơn nữa.
Có một loại kh*** c*m bất chấp sống chết.
Kinh Trập đang theo Dung Cửu học cưỡi ngựa.
Đối tượng tập luyện đầu tiên lại là một con ngựa cao to, độ khó không nhỏ chút nào, nhưng có lẽ cũng chỉ có thể chọn nó.
Dung Cửu ngồi sau lưng Kinh Trập, dạy cậu cách cầm dây cương.
Giọng Dung Cửu vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như mọi khi: "Đừng quá căng thẳng, ngón tay thả lỏng chút."
Ngón tay Kinh Trập căng cứng muốn chết, vô thức siết chặt dây cương, sống chết không chịu buông.
Cậu lầm bầm: "Vừa phải nắm chặt, vừa phải thả lỏng, ta chưa có bản lĩnh đó đâu." Chung quy cũng tại con ngựa này cao quá.
Tính tình nó cũng chẳng hiền lành gì, chỉ vì có chủ nhân Dung Cửu ở đây nên mới coi như nghe lời, thỉnh thoảng Kinh Trập ra lệnh sai vài câu, nó cũng miễn cưỡng nghe theo.
Kinh Trập có thể cảm nhận được sự qua loa lấy lệ của con hắc mã..... Ít nhiều cũng có chút tổn thương lòng tự trọng.
Tay Dung Cửu từ phía sau nắm lấy cổ tay Kinh Trập, ngón tay hơi lạnh điểm lên vài chỗ trên mu bàn tay cậu, nhàn nhạt nói: "Em phải dùng lực ở mấy chỗ này, căng cứng quá, siết nó khó chịu, tự nhiên sẽ không nghe lời em."
Sau đó, hắn đá nhẹ vào chân Kinh Trập, ra hiệu gót chân cậu cũng phải dùng lực, như vậy mới có thể kẹp chặt bụng ngựa, điều khiển hắc mã di chuyển.
Kinh Trập nghe thì nghe đấy, nhưng động đậy thì chịu chết, chẳng động đậy được tí nào.
Bình thường cậu hiếm khi có cảm giác bị áp đảo thế này, nhưng những điều Dung Cửu nói, quả thực là tai thì hiểu nhưng tứ chi hoàn toàn không biết phối hợp ra sao.
Dung Cửu nén tiếng thở dài: "Chẳng phải em bảo em hiểu rồi sao?"
Kinh Trập ủ rũ nói: "Thì ta hiểu mà, nhưng tay chân ta không hiểu."
Cái này đâu phải học thuộc lòng, thuộc là thuộc luôn, cái này nhớ xong còn phải dựa vào sự phối hợp của cơ thể, đâu phải chuyện dễ dàng gì?
Dung Cửu im lặng một lát, giọng nói mang theo vài phần bực bội, ép Kinh Trập học lại một lần nữa, xác định cậu thực sự nhớ kỹ yếu lĩnh rồi mới bất ngờ xoay người xuống ngựa.
Kinh Trập giật thót tim, mạnh tay siết chặt dây cương, chân cũng kẹp chặt bụng ngựa.
Hắc mã bất mãn dừng lại, khịt mũi mấy cái, rõ ràng cú kẹp vừa rồi của Kinh Trập làm nó đau.
Kinh Trập vội vàng v**t v* bờm hắc mã đại ca, hạ giọng nói: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi bị dọa thôi."
Dung Cửu lạnh lùng nói: "Xin lỗi cái gì? Tối nay em mà không học được, về ta chặt đầu nó."
... Thế mà nghe được à?
Kinh Trập: "Là ta không học được, liên quan gì đến nó?"
Giọng Dung Cửu lạnh lẽo âm u, cực kỳ vô lý: "Em không học được, không phải lỗi của nó thì còn là lỗi của ai?"
"Đương nhiên là lỗi của ta rồi!" Kinh Trập cố gắng tranh luận thay cho hắc mã đại ca, "Là ta muốn học, đâu phải lỗi của nó."
Dung Cửu cứ như kiểu phụ huynh khó tính, con mình học không được thì chắc chắn là lỗi của người khác... Khoan đã, nói thế thì chẳng phải Dung Cửu mới là thầy giáo sao?
Rõ ràng đều do hắn dạy, sao có thể trách hắc mã đại ca xui xẻo được chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!