Liêu Giang dưỡng thương ở chỗ Hoa Vân Phi, dù sao cũng trẻ khỏe, tuy gặp nạn nhưng tốc độ hồi phục rất nhanh, chỉ chưa đầy nửa tháng đã có thể xuống giường đi lại.
Lão thái giám tới thay thuốc cho cậu ta nói: "Xem ra, kẻ ra tay vẫn chưa hạ độc thủ."
Liêu Giang ôm vai r*n r*: "Cố lão, thế này mà còn tính là chưa hạ độc thủ sao?" Lúc đó cậu ta còn tưởng mình chết chắc rồi chứ.
Lão thái giám hừ một tiếng: "Nếu thực sự hạ độc thủ thì giờ này ngươi đã đi chầu ông bà rồi, làm gì còn cơ hội ngồi đây mà kêu."
Ngụy Lượng cũng nói: "Kể ra thì, trước kia phạm lỗi bị đánh gậy, có người bị đánh năm gậy đã không chịu nổi, nhưng cũng có người bị đánh mười mấy gậy, mấy ngày sau đã xuống giường đi lại như không có chuyện gì."
Lão thái giám ấn vai Liêu Giang, kiểm tra vết thương sau lưng, chậm rãi nói: "Lực đánh bình thường chính là thế này đây. Chứ mà đánh chết bỏ thì vài gậy là nát bét rồi, người cũng vô phương cứu chữa, dù thần y có tới cũng khó giữ được mạng."
Kinh Trập: "Cho nên, người Việt Duật cũng chẳng có gì đáng sợ cả."
Cậu nhìn Liêu Giang, giọng rất bình tĩnh.
"Bọn họ không dám."
Gặp kiếp nạn này, đối với Liêu Giang cũng là cú đả kích cực lớn, tính tình vốn hoạt bát cởi mở giờ trở nên ít nói, trầm mặc hẳn.
Trong đó, bao nhiêu phần là do sợ hãi thì cũng khó nói rõ..... Nhưng Kinh Trập nói không sai.
Đám người Việt Duật kia ai nấy đều to cao vạm vỡ, nếu thực sự muốn đánh chết cậu ta thì chỉ cần một cái chớp mắt là xong.
Nhưng bọn họ không làm thế, chứng tỏ bọn họ không dám.
Ngụy Lượng: "Đúng vậy, nói cho cùng cũng chỉ là một lũ hèn nhát. Liêu Giang, ngươi làm không sai, đừng để loại người như thế dọa sợ."
"Ta sợ bọn họ bao giờ?" Liêu Giang ôm vai, nghiến răng, "Cho dù có làm lại lần nữa, ta cũng sẽ không nhận."
Muốn ép cậu ta nhận tội thay, đừng có mơ.
Đang nói chuyện thì Hoa Vân Phi từ ngoài cửa bước vào.
Vị tổng quản này dẫn theo hai tiểu thái giám phía sau, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ vui vẻ một cách kỳ lạ.
Hoa Vân Phi: "Hôm nay, Vi thống lĩnh đặc biệt dẫn người tới biệt cung nơi sứ thần Việt Duật ở một chuyến, lục soát kỹ càng cho bọn họ một lượt, tìm được 'con dao găm quý giá' kia rồi." Nói đến cuối câu, ông ta không nhịn được cười sảng khoái hơn.
Kinh Trập chớp mắt, cũng cười theo: "Xem ra, sứ thần Việt Duật không vui lắm."
Hoa Vân Phi: "Sao có thể nói vậy được, Vi thống lĩnh đây là đang giúp bọn họ, tìm lại bảo vật bị mất, bọn họ nên cảm tạ mới phải." Ông ta vừa nói vừa sờ vào trong ngực áo, lấy ra một thỏi bạc có hình dáng kỳ lạ, ném cho Liêu Giang.
Kinh Trập nhanh tay đón được, mới không để Liêu Giang bị ném trúng.
Thỏi bạc này không nhẹ đâu.
Ngụy Lượng cũng định đưa tay ra đỡ nhưng không nhanh bằng Kinh Trập, bất lực nhìn Hoa Vân Phi: "Tổng quản, Liêu Giang bị thương, làm sao có sức mà đỡ?"
Vết thương trên lưng Liêu Giang khiến cậu ta căn bản không cử động được.
Hoa Vân Phi vỗ trán, cười ha hả: "Quên mất quên mất, may mà Kinh Trập nhanh tay. Đây là quà tạ lỗi của sứ thần Việt Duật, vốn định tới thăm nhưng Vi thống lĩnh bảo cái gì cũng không thực tế bằng tiền, nên đưa tới năm mươi lạng."
Năm mươi lạng nói nhiều không nhiều, nhưng đối với Liêu Giang chắc chắn là con số lớn. Vốn dĩ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, đâu ngờ còn được bồi thường.
Kinh Trập nhét thỏi bạc vào tay Liêu Giang.
Cầm thỏi bạc to tướng trên tay, Liêu Giang trông có vẻ ngơ ngác.
Ngụy Lượng kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ, Vi thống lĩnh cố ý tới đó đòi lại công bằng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!