Chương 44: Chỉ là một món quà thôi mà

A Tinh đang mài dao, đôi chân dài duỗi thẳng bên cạnh, tấm lưng cong lên tựa như một thanh loan đao. Xung quanh gã, vài người đàn ông vận y phục gọn gàng đang nắm chặt đao, cảnh giác quan sát tứ phía, sợ rằng lại gặp phải tập kích.

Suốt dọc đường, bọn họ chỉ nghỉ ngơi nơi hoang dã, không vào thị trấn, chỉ khi nào cực kỳ cần thiết mới vào thành bổ sung nhu yếu phẩm.

Mãi đến mấy ngày nay, truy binh mới thưa thớt dần, nhưng bọn họ không dám lơ là cảnh giác.

Dù sao những kẻ truy đuổi bọn họ cũng chẳng khác nào chó điên.

Giống hệt chủ nhân của chúng, đều là lũ súc sinh điên điên khùng khùng.

Trong góc, có tiếng người khóc.

Tiếng khóc yếu ớt, thỉnh thoảng lại nấc lên, nghe như sắp ngất đi.

Mấy người đi thám thính xung quanh đã trở về, thấp giọng nói: "Không có dấu vết truy đuổi, hôm nay chắc có thể nghỉ ngơi."

A Tinh lạnh nhạt nói: "Chia làm hai nhóm, thay phiên nhau gác đêm, không được lơ là."

"Rõ."

Người kia nghe tiếng khóc, theo bản năng nhìn về phía góc tối, lại nói: "Tiểu lang quân kia..."

"Không cần để ý đến hắn." A Tinh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, "Khóc mệt rồi sẽ tự ngủ."

Người kia nghe vậy, cũng đành thôi.

Bọn họ quả thực cũng chẳng còn tâm sức đâu mà quan tâm đến tâm trạng của một đứa trẻ.

Nói là đứa trẻ, nhưng thực ra tuổi cũng không còn nhỏ, đã là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi rồi.

Cậu ta là nam đinh duy nhất được cứu sống trong lần hành động này.

Tên là Hoàng Phúc.

Hoàng Phúc là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong dòng chính Hoàng gia đời này, chưa bước chân vào chốn quan trường, thậm chí còn chưa nếm trải sự đời đen bạc, chỉ coi những lời nịnh nọt của người xung quanh là lẽ đương nhiên. Một sớm bị giáng chức, cậu ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì, rất khó thích ứng với hoàn cảnh một trời một vực này.

Trong những ngày bị lưu đày, khóc lóc om sòm có, tinh thần suy sụp cũng có, nhưng lúc này, đã chẳng còn ai khoan dung với cậu ta, chờ đợi cậu ta chỉ có những roi vọt hung tàn của quan binh.

Dần dà, Hoàng Phúc cũng không khóc nữa.

Trên đường lưu đày, đám người xuất thân quý tộc da mịn thịt mềm như bọn họ căn bản chẳng còn sức để nói chuyện, mỗi ngày chỉ việc đi bộ thôi đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực.

Vốn tưởng những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, không có ngày yên ổn.

Nhưng nửa tháng trước, Hoàng Phúc nhạy bén phát hiện ra, tổ phụ và phụ thân cậu ta dường như có tâm trạng khác lạ, so với sự trầm mặc trước đó, bọn họ có vẻ phấn chấn hơn.

Kể từ khi bước lên con đường lưu đày, dù tâm tính mấy người lớn tuổi có kiên định đến đâu cũng khó lòng chấp nhận sự chật vật hiện tại. Nhất là vết xăm in hằn trên mặt, là biểu tượng của sự sỉ nhục, ngày đêm giày vò trái tim họ.

Hoàng Phúc không rõ nguyên do, nhưng bản năng mách bảo cậu ta rằng, có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Và vài ngày sau, một biến cố bất ngờ đã chứng minh suy đoán của Hoàng Phúc.

Đêm hôm đó, bọn họ mệt rã rời, thực sự không đi nổi nữa, quan binh mới cho phép nghỉ ngơi một lát.

Ngay khi bọn họ ngồi quây quần bên nhau, im lặng thẫn thờ, đột nhiên có người xông ra chém giết, chia cắt quan binh và phạm nhân thành hai phía.

Quan binh bị những kẻ bất ngờ xông ra này chặn lại, nhất thời không thể nhìn rõ hành tung của tù nhân, tiếng hò hét chém giết gần như lấp đầy tai Hoàng Phúc.

Cậu ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị người ta nhân lúc hỗn loạn mang đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!