Chương 43: Tìm chết!

Cơ thể Dung Cửu rất lạnh, sờ vào cứ như người chết vậy. Theo lẽ thường, một người đàn ông đang độ tráng niên, dù thế nào đi nữa, cơ thể cũng không thể lạnh lẽo đến mức đó.

Cái lạnh thấu xương này khiến Kinh Trập vô cùng kinh hãi.

Cậu cởi bỏ y phục của Dung Cửu, để lộ thân hình tr*n tr** rắn rỏi, đắp chăn lên người hắn rồi bắt đầu xoa bóp các huyệt vị.

Trong đêm tối, ngọn đèn hiu hắt chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ, thế là Kinh Trập cứ thế mò mẫm trong bóng tối, dùng ngón tay đo đạc cơ thể Dung Cửu.

Đợi đến khi tứ chi hắn cuối cùng cũng ấm lại dưới sự nỗ lực của Kinh Trập, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng khóc."

Giọng Dung Cửu pha lẫn chút mệt mỏi nhàn nhạt, cơn buồn ngủ hiếm hoi ập đến, mang theo vài phần quấn quýt.

Kinh Trập: "Ta không khóc."

Cậu quệt mặt một cái, lúc này mới phát hiện trên mặt vẫn còn ướt lạnh, bèn nói tiếp.

"Đây là nước mưa chưa lau khô thôi."

"Ha ha." Dung Cửu cười khẽ, "Được rồi, là nước mưa. Vậy Kinh Trập lau mặt đi."

Giọng điệu ấy, thế mà lại có phần dỗ dành.

Như đang dỗ dành đứa bé ngoan nào đó, điều này khiến Kinh Trập có chút ngượng ngùng.

Cậu lau qua loa mặt mũi, dịch người ra xa một chút.

Lúc lên giường, Kinh Trập sợ y phục ướt sũng sẽ làm ướt chăn đệm khô ráo, thế là cởi gần hết quần áo trên người, ngay cả nửa th*n d***... cũng vậy.

Chẳng qua có do chăn che khuất nên không nhìn thấy mà thôi.

Vì sức khỏe của Dung Cửu, trong khoảnh khắc đó, Kinh Trập còn chẳng kịp nghĩ xem bí mật mình che giấu bấy lâu có bị lộ hay không.

Lúc sốt ruột thì chẳng lo được gì, nhưng giờ thấy người ta có vẻ đã hồi phục, Kinh Trập mới ngượng ngùng cựa quậy.

Cậu đặt mái tóc đã được lau khô một nửa của Dung Cửu xuống giường, chiếc gối ướt sũng bị ném xuống đất, nằm cùng đống quần áo lộn xộn.

Rắc rối về đống chăn đệm này, cứ để ngày mai hãy đau đầu đi.

Kinh Trập lúc này mới rảnh rang lau sơ qua người mình, tiện thể vuốt lại mái tóc để nước không còn nhỏ tong tỏng nữa.

"Kinh Trập, đi đâu?"

Cậu vốn tưởng người đàn ông đã ngủ rồi, kết quả Kinh Trập vừa khẽ động đậy, giọng nói nhạy bén của Dung Cửu đã vang lên.

Nghe có vẻ rất tỉnh táo.

Kinh Trập do dự nói: "Đêm nay vì tìm kiếm bệ hạ nên mới đội mưa ra ngoài. Giờ không biết tình hình bên ngoài thế nào, ta muốn đi xem thử..."

Cậu mới tới Thái Thất Cung, đêm nay nếu hành tung bất minh, ngày mai e là sẽ bị thẩm vấn.

Bỏ mặc Dung Cửu ở đây lại càng không ổn.

Kinh Trập muốn nhân tiện nghe ngóng tình hình, tìm xem Vi Hải Đông đang ở đâu.

Vừa rồi lúc hỏi đáp với Dung Cửu, ban đầu Kinh Trập còn tưởng là thật, sau nghĩ lại, sự khác thường của Dung Cửu hôm nay e là do độc tính trong người lại phát tác nên mới dầm mưa như vậy.

Kinh Trập có bản năng như động vật nhỏ, nếu Vi Hải Đông là kẻ xấu, cậu chắc chắn sẽ không lại gần hắn ta..... Tuy có hơi cà lơ phất phơ, nhưng chắc cũng được coi là người tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!