... "Nóng quá đi."
Bên trong bức tường cung cấm yên tĩnh, mặt trời chói chang thiêu đốt, chỉ còn lại vài tiếng ve kêu đang giãy giụa trút hơi tàn.
Kinh Trập đứng gác ngoài cửa, chán chường nghe mấy tiểu thái giám trò chuyện, câu nào câu nấy cũng đều than thở thời tiết quá nóng bức.
Mấy vị Chưởng tư đang bàn bạc bên trong, đám tiểu thái giám tùy tùng bọn họ chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.
Liêu Giang đã quá quen mặt với mấy tiểu thái giám này, chẳng còn là tên ngốc nghếch ngày nào, nói chuyện đâu ra đấy, rất có trọng lượng.
Kinh Trập nghe cậu ta khoa tay múa chân huyên thuyên, trông bộ dạng hớn hở ra mặt.
Mọi người tụ tập quanh cậu ta để nghe chuyện.
Cũng chẳng trách lần này Liêu Giang lại nổi trội đến thế, dù sao trong đám người này, chỉ có mình cậu ta biết lý do tại sao các vị Chưởng tư lại tụ họp ở đây.
"... Đương nhiên là phải tuyển người ở chỗ chúng ta rồi." Liêu Giang hào hứng nói.
Nghe nói, Cảnh Nguyên Đế sắp tới Thượng Ngu Uyển tránh nóng.
Chuyện này trước đây rất hiếm khi xảy ra, nhưng năm nay Cảnh Nguyên Đế có ý định này cũng là điều dễ hiểu.
Hậu cung vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, lại vào đúng mùa sâu bọ sinh sôi, e là rất nhiều người sẽ nhớ lại cơn bão côn trùng tràn lan trước đó, đến Thượng Ngu Uyển âu cũng thư thái hơn.
Tuy nhiên, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Cho dù có người được theo hầu xuất cung, thì cũng chẳng ngoài những người ở Càn Minh Cung. Nếu có phi tần đi cùng, thì thêm đám hạ nhân hầu hạ các nàng nữa... Căn bản chẳng đến lượt Trực Điện Giám bọn họ xía vào.
Nhưng lần này, có lẽ thanh thế to lớn, Cảnh Nguyên Đế dự định ở lại khá lâu, số lượng người cần dùng rất nhiều, nên Trực Điện Giám cũng phải cử vài người đi theo.
Tin tức này vừa tung ra, chắc chắn khiến lòng mề nhiều người bắt đầu rục rịch.
Đừng nói được lộ mặt trước Hoàng đế, cho dù chỉ được xuất cung, đối với những tiểu thái giám như bọn họ cũng là chuyện hiếm có khó tìm.
Nay có cơ hội như vậy, tự nhiên ai nấy đều khao khát.
Còn Kinh Trập...
Cậu lười biếng ngáp một cái.
Nếu Dung Cửu không phải là người đi lại ở Ngự tiền, thì một khi Cảnh Nguyên Đế tới Thượng Ngu Uyển, hắn sẽ phải cô đơn một mình, bằng không Kinh Trập cũng chẳng có hứng thú gì.
Bên kia Liêu Giang vừa nói vừa nhìn về phía Kinh Trập. Thấy cậu mãi chẳng nói năng gì, bèn chủ động hỏi: "Kinh Trập, chẳng lẽ ngươi không muốn đi à?"
Kinh Trập cười cười: "Có đi được hay không đâu phụ thuộc vào ý muốn của ta, vẫn phải xem Chưởng tư tính toán thế nào đã."
Kinh Trập dạo này ở Trực Điện Giám có thể coi là nổi như cồn.
Mới mấy hôm trước, Càn Minh Cung đột nhiên ban thưởng.
Rất nhiều cung nhân rầm rộ khiêng không ít đồ đạc tiến vào cửa lớn Trực Điện Tư.
Đợi đám người tản đi, người của Trực Điện Giám mới biết, những thứ này đều là ban thưởng cho Kinh Trập!
Nghe đâu Kinh Trập có liên quan đến một vụ án cũ của Hoàng gia, nay Hoàng gia gặp chuyện, rất nhiều việc được lôi ra tính toán lại, tự nhiên cũng bao gồm cả vụ của Kinh Trập.
Kéo theo đó thân phận của Kinh Trập cũng được đề bạt, nay đã là thái giám nhị đẳng, bổng lộc lại tăng lên ngang hàng với Đại thái giám vân vân... Mấy ngày qua, những lời đồn đại như vậy luôn là chủ đề nóng hổi ở Trực Điện Giám.
Kinh Trập không phải không biết, ánh mắt họ nhìn cậu luôn mang theo vài phần tò mò, nhiều người còn vì thế mà bóng gió thăm dò chuyện gia đình cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!