đ*ng t*nh vì người, cũng nảy sinh dục niệm vì người.Kinh Trập đòi lại cuốn sách nhỏ từ tay Dung Cửu không thành, đau đớn mất toi nửa đồng bạc, lại còn bị Dung Cửu tra hỏi xem rốt cuộc cậu thích tư thế nào nhất.
Kinh Trập mặt không cảm xúc: "Cái nào cũng không thích."
Dung Cửu tịch thu cuốn sách nhỏ, thái độ vô cùng bình tĩnh thản nhiên. Cái liếc mắt vừa rồi căn bản chẳng làm xáo trộn cảm xúc của hắn, ngược lại hắn còn nhìn Kinh Trập bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khiến cậu bồn chồn đứng ngồi không yên.
Giải thích ư, lại có vẻ như mình rất để ý.
Không giải thích ư, nhỡ đâu trong lòng Dung Cửu lại coi mình thành kẻ háo sắc thì sao.
Kinh Trập tức lắm.
Dung Cửu xoa đầu Kinh Trập, bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ nhiều."
Hắn bắt chước Kinh Trập, chuyển ánh mắt xuống nửa th*n d*** của cậu, một lát sau mới dời đi.
"Ta biết em không muốn."
Lời nói vô cùng bình thản, lạnh nhạt và ung dung, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Kinh Trập có ảo giác như đang bị khiêu khích..... Thì, tuy cậu đúng là thái giám thật.
Nhưng thái giám cũng có thể làm chút gì đó mà!
Huống hồ, cậu còn là hàng giả!
Mặc dù cuốn sách nhỏ bị ép nộp rồi, nhưng nội dung đã xem qua thì Kinh Trập vẫn nhớ như in.
Tuy nhiên vừa đối diện với khuôn mặt của Dung Cửu, Kinh Trập liền xìu xuống.
Thôi thì không so đo cao thấp với Dung Cửu nhất thời, kẻo cuối cùng người bị đè ra vặt lông lại là mình.
Thật đáng sợ, nam với nam, vậy mà lại đi đường đó.
Cậu có nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Đã nghĩ không ra thì thà không nghĩ nữa.
Cậu có chút chột dạ, thôi cứ để Dung Cửu tiếp tục, khụ, bình tĩnh đi.
Cậu e là không có phúc hưởng thụ đâu.....
Bên trong Thọ Khang Cung nồng nặc mùi thuốc, bất cứ ai bước vào e rằng đều bị cái mùi này hun cho tối sầm mặt mũi, chỉ có những người hầu hạ lâu ngày là đã quen.
Mấy ngày nay, Thọ Khang Cung đóng cửa cài then, bất kể ai đến cũng không gặp.
Có vài cung phi nghe tin Thái hậu không khỏe, đặc biệt đến muốn hầu bệnh, tất cả đều bị nữ quan đuổi về. Những kẻ nhạy bén đã sớm phát hiện ra, thị vệ bên ngoài Thọ Khang Cung dường như đã đổi một lượt.
Không còn là đám cận vệ của Thái hậu trước kia nữa.
Liên tưởng đến những chuyện xảy ra trong cung gần đây, bọn họ vẫn còn sợ hãi, không dám sán lại gần nữa. Phản ứng trước sau tuy có thay đổi, nhưng âu cũng là thường tình, dù sao ai mà chẳng muốn giữ cái mạng mình.
Cảnh Nguyên Đế xưa nay chưa bao giờ là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng bọn họ có thể trốn, còn Đức phi thì không trốn được.
Nàng và Thái hậu dẫu sao cũng có quan hệ họ hàng, hiện giờ người nhà họ Hoàng không thể liên lạc với Thái hậu, chẳng phải sẽ tìm mọi cách để nhắn gửi qua Đức phi sao?
Dù Đức phi cũng đang bệnh, nhưng vẫn phải gượng dậy đi tới Thọ Khang Cung một chuyến.
Căn bệnh này của Đức phi, hoàn toàn là do bị dọa mà ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!