Chương 40: Chớ có bôi nhọ sự trong sạch của người ta!

Kinh Trập rất ít khi ngủ cùng Dung Cửu.

Tuy cũng từng có lúc nằm chung một giường, nhưng những lần nghiêm túc lên giường rồi chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại ít đến đáng thương.

Tình huống đặc biệt đêm qua thì càng không cần phải nói, căn bản chẳng kịp cảm nhận dư vị gì.

Kinh Trập giãy giụa một hồi: "Hay là, huynh ngủ trước đi?"

"Vì sao?"

"Ta sợ huynh ngủ không được."

Kinh Trập vừa dứt lời, Dung Cửu đã xốc chăn nằm xuống, thái độ thản nhiên kia cứ như đó chẳng phải vấn đề gì to tát.

"Không sao."

Kinh Trập dè dặt mở miệng: "Nhưng mà... chẳng phải huynh ngủ rất thính sao?"

Đuôi lông mày Dung Cửu khẽ động, nhàn nhạt nói: "Thạch Lê nói với em à?"

Mặc dù Thạch Lê mở miệng ra là toàn lời kinh người, Kinh Trập cũng chẳng nghĩ ra mình có thể nói chuyện gì với hắn ta, nhưng cậu vẫn cố gắng trò chuyện vài câu, lờ mờ đoán được qua lời hắn ta rằng Dung Cửu là người rất khó ngủ.

Nói đúng hơn là, sau khi bị đánh thức, hắn sẽ có tật gắt ngủ.

Kinh Trập nhớ lại biểu cảm của Thạch Lê lúc đó, trong lòng rất muốn biết rốt cuộc là kiểu "gắt ngủ" thế nào mà lại khiến người ta lộ ra vẻ mặt khổ sở không thốt nên lời như vậy.

Chắc là tính nết xấu lắm.

Kinh Trập không bán đứng Thạch Lê, mặc dù chuyện này cũng chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, cậu chỉ ho khan một tiếng: "Ta chỉ cảm thấy mấy lần trước huynh đều dậy rất sớm, có khi nào là do ta làm ồn huynh không?"

Trong vài lần ít ỏi đó, Kinh Trập hiếm khi thấy cảnh Dung Cửu tỉnh dậy cùng lúc với mình.

Đa phần khi cậu tỉnh, bên cạnh đã chẳng còn ai.

Kinh Trập chính là cung nhân ngủ sớm dậy sớm nhất cái hoàng cung này đấy!

Thế mà Dung Cửu còn có thể dậy sớm hơn cả cậu!

"Không đâu." Dung Cửu nhàn nhạt đáp, "Mau ngủ đi."

Kinh Trập nhìn chiếc giường êm ái, quả thực có chút không dám nằm xuống.

Đây không phải là cậu rảnh rỗi sinh sự.

Thực tình là sau khi những tác động ngoại lực đặc biệt kia biến mất, cậu chợt nhận ra việc ngủ cùng Dung Cửu mang lại một cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng đến muộn màng.

Nhưng Dung Cửu đã nằm xuống rồi, Kinh Trập chẳng còn lý do nào khác, đành chậm chạp nằm theo, kéo chăn lên đắp kín cằm.

Người cậu còn cứng ngắc hơn cả hôm qua, hồi lâu sau vẫn nằm im như một thi thể.

Dung Cửu thuận tay sờ một cái, lạnh lùng nói: "Ngủ không được thì để ta bóp ngất em."

"Ta không ngủ được chẳng phải tại huynh sao." Kinh Trập lí nhí oán thầm, "Huynh không thể thông cảm một chút, bảo chia ra ngủ riêng được à?"

Bóp ngất người ta là cái thói gì chứ!

Thật xấu tính.

Trời xuân tuy có hơi nồm ẩm, nhưng bảo trải chiếu ngủ dưới đất Kinh Trập cũng cam lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!