Khi Tiền Khâm bị lôi ra khỏi Ngự Thiện Phòng, gã vẫn còn chưa hay biết về kết cục đang chờ đợi mình. Gã trân trân nhìn Ninh Hoành Nho, bản năng cảm thấy một mối nguy hiểm khôn cùng.
Tổng quản Ngự tiền là thân phận cao quý nhường nào, cớ sao lại đích thân đến Ngự Thiện Phòng?
Hoặc Càn Minh Điện đã xảy ra chuyện, hoặc bệ hạ có điều gì dặn dò. Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, mấy tên thị vệ vừa xông vào Ngự Thiện Phòng cũng đủ chứng minh người đến không có ý tốt.
Tiền Khâm lắp bắp: "Ninh tổng quản, ngài, ngài sao lại đích thân đến đây?"
Ninh Hoành Nho mỉm cười: "Bệ hạ có lệnh, ta tự nhiên phải đến rồi."
Linh cảm chẳng lành trong lòng Tiền Khâm càng lúc càng dày đặc, nụ cười trên môi gã suýt không giữ nổi: "Nô tài đây, ngài gọi nô tài qua là được rồi, việc, việc này..." Gã ta liếc nhìn mấy tên thị vệ thô kệch đang giữ chặt mình, đôi mắt láo liên xoay chuyển.
"Áp giải gã." Ninh Hoành Nho ra lệnh. "Bảo tất cả những người còn lại trong Ngự Thiện Phòng ra ngoài."
Chẳng mấy chốc, khoảng đất trống trước Ngự Thiện Phòng đã chật kín thái giám, cung nữ, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ bất an.
Chuyện xảy ra trước Càn Minh Điện vẫn chưa truyền đến Ngự Thiện Phòng, nhưng sự xuất hiện của vị Tổng quản Ninh đây lại khiến họ cảm thấy kính sợ.
Ninh Hoành Nho vỗ vỗ tay, vài tên thị vệ liền lôi Tiền Khâm bụng phệ, ú na ú nần đến. Hai cánh tay gã bị trói chặt ra sau lưng, miệng bị vật gì đó cố định, buộc phải mở toang ra.
Đúng là một bộ dạng thê thảm.
Ninh Hoành Nho mân mê một con dao nhỏ trong tay, cười híp mắt nói: "Tiền Khâm, đời người sống trên đời, quý ở sự khôn ngoan. Nhưng quá mức khôn ngoan, nói ra những lời không nên nói, thì cũng chẳng tốt chút nào."
Lưỡi dao lướt qua khóe miệng Tiền Khâm.
"Cái lưỡi quá mức hoạt bát, không cần cũng chẳng sao."
"Ưm, ưm, ư —"
Tiền Khâm trợn tròn mắt, muốn rên la thảm thiết nhưng chỉ có thể phun ra bọt máu, gào lên ư ử như dã thú.
Gã ta vừa béo vừa khỏe, lúc gã nổi cơn bạo phát, phải mấy người cùng nhau đè xuống mới khiến gã không thể giãy giụa.
Một khối thịt mềm nhũn nằm trên nền tuyết, máu chảy đầm đìa. Trong số những cung nhân vây xem trên sân, có mấy người bị dọa đến run rẩy, mặt mày tái mét. Ninh Hoành Nho chẳng buồn nhìn Tiền Khâm đang gào thét, thờ ơ lau chùi con dao nhỏ trong tay, lau đến sáng loáng mới cất đi.
"Chu Nhị Hỉ." Ninh Hoành Nho gọi tên một thái giám gầy gò đang đứng phía trước. "Bệ hạ có chỉ, từ nay về sau, ngươi chính là Tổng quản Ngự Thiện Phòng."
Chu Nhị Hỉ vẫn còn kinh hãi, nhưng nghe xong lời này lại trở nên kích động, ngay cả khuôn mặt cũng có phần méo mó, lập tức quỳ xuống dập đầu.
"Nô tài tiếp chỉ, nô tài tiếp chỉ."
Thông thường, tin tức trong cung muốn truyền đến Bắc Phòng thì không biết phải mất bao lâu. Nhưng lần này, chỉ mới ngày hôm sau đã có tin.
Là người của Ngự Thiện Phòng phái đến báo tin, nói rằng Kinh Trập không cần phải qua đó nữa.
Lúc người đến báo, Trường Thọ cũng đứng nghe bên cạnh, cậu ta tò mò hỏi thêm mấy câu, nhưng thấy tiểu thái giám kia mặt mày trắng bệch, lắc đầu liên tục rồi quay lưng bỏ đi.
Trường Thọ nhíu mày: "Chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi."
Lời cậu ta vừa dứt, đã thấy Kinh Trập bước ra ngoài, cậu ta sốt ruột hỏi: "Ngươi đi đâu đấy?"
Kinh Trập: "Đi nói với Đức gia gia một tiếng."
Mắt Trường Thọ đảo một vòng, liền đi theo: "Ta cũng đi với ngươi."
Kinh Trập cũng không ngăn cản, hai người cùng nhau đi gặp Trần Minh Đức.
Lúc này, Trần Minh Đức đang co ro trong phòng, tay mân mê một cái ống điếu thuốc, tỏa ra mùi hương thoang thoảng dị thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!