Tín đồ thành tín nhất, nhưng cũng là tín đồ tham lam nhất.
*
Ninh Hoành Nho tự nhận mình cũng được coi là một kẻ cẩn trọng dè dặt. Sau khi Hoàng đế rời Càn Minh Cung, gã liền bắt tay vào chuẩn bị bố trí lại tẩm cung.
Đầu tiên, đốt hương an thần để Kinh Trập ngủ say hơn một chút, tránh việc cung nhân đi lại làm kinh động đến cậu. Sau đó, những đồ trang trí quá mức lộ liễu đều phải dẹp bỏ hết.
Chỉ cần để lại một chút dấu vết thôi cũng sẽ khiến người ta cảnh giác.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa những chi tiết quan trọng nhất, gã đã bịa sẵn một lý do hoàn hảo không chê vào đâu được.
Với tài ăn nói của Ninh Hoành Nho, muốn lừa gạt Kinh Trập cho qua chuyện thì cũng chẳng khó khăn gì.
Chỉ tiếc Cảnh Nguyên Đế không cho gã cơ hội để phát huy.
Chuyến đi này của bệ hạ, tốc độ nhanh đến mức chóng mặt.
Lúc đi Cảnh Nguyên Đế còn giữ được dáng vẻ tao nhã, khi về lại chẳng khác nào tên đao phủ hung thần ác sát.
Cảnh tượng máu me đầm đìa ấy chảy dài từ bậc thềm đến ngự tiền, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm cả tòa Càn Minh Cung, tựa như sự uy h**p mà Cảnh Nguyên Đế mang về, mãi vẫn chưa tan.
Mùi máu quá nồng, Cảnh Nguyên Đế phải ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu mới miễn cưỡng rũ bỏ được thứ mùi tanh tưởi ấy. Hắn nắm lấy đuôi tóc ngửi một lúc, rồi bảo Ninh Hoành Nho lấy hương lan tới.
Ngày thường, Cảnh Nguyên Đế không thích trên người mình có quá nhiều mùi hương.
Hương lan thoang thoảng đè xuống mùi máu tanh có phần gay gắt, biến thành một loại hương vị vấn vít triền miên.
Ninh Hoành Nho bẩm: "Vị kia vẫn chưa tỉnh ạ."
Cảnh Nguyên Đế gật đầu, chìa cánh tay ra, ra hiệu cho Ninh Hoành Nho băng bó lại.
Ninh Hoành Nho nâng cánh tay máu thịt be bét kia lên, khẽ nói: "Bệ hạ, có cần gọi Tông Nguyên Tín tới không ạ?"
Gã đương nhiên có thể làm được, chỉ là Tông Nguyên Tín giỏi về khoản này, chắc chắn sẽ làm tốt hơn Ninh Hoành Nho.
"Không cần." Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt nói, "Lắm mồm."
Ninh Hoành Nho cúi đầu, rửa sạch vết thương cho bệ hạ.
Tông Nguyên Tín ở một mức độ nào đó cũng cùng một giuộc với Mao Tử Thế, bản lĩnh thì có, nhưng tính cách lại quá lập dị.
Đôi khi, đúng là khiến người ta thấy phiền.
Cảnh Nguyên Đế nhắm mắt, mặc cho cung nhân phía sau lau tóc.
Bên ngoài trời đang mưa rả rích, tóc sau khi gội không thể khô ngay được, các cung nhân phải cẩn thận từng li từng tí, lau khô từng chút một.
Sau đó, lại theo ý bệ hạ, bôi hương lan lên lược, chải từng lọn tóc. Mùi hương theo đó cũng trở nên nồng nàn hơn.
Cảnh Nguyên Đế nhíu mày vẻ không thích, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
"Bệ hạ, vết thương tốt nhất đừng để dính nước nhiều lần." Ninh Hoành Nho nhịn rồi lại nhịn, vẫn thấp giọng nói, "Dễ bị thối rữa lắm."
"Thối thì cắt đi."
Cảnh Nguyên Đế đứng dậy, mái tóc dài nửa khô xõa sau lưng, chân trần dẫm lên thảm, bước vài bước đến trước gương đồng.
Chỉ cần nhìn bộ y phục hắn chọn, Ninh Hoành Nho biết ngay bệ hạ lại định đi thăm vị kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!