Tuệ Bình châm một nén hương. Mùi hương thoang thoảng ấy là loại Kinh Trập thỉnh thoảng vẫn đốt trong phòng, ngửi thấy có vài phần quen thuộc.
Cậu ta hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, ép cảm xúc của mình bình tĩnh lại. Sau đó, cậu ta gọi tất cả những nội thị, thái giám mà mình có thể tìm được, gom hết vào trong phòng ngồi chờ.
Thế Ân còn hơi oán trách. Cậu ta vừa mới đang buôn chuyện phiếm với người ta, chém gió phần phật. Kết quả Tuệ Bình xông vào, thấy mấy người bọn họ đang nói chuyện liền túm gọn từng người một, lôi hết vào phòng mình bắt ngồi yên đấy.
Căn phòng này vốn dĩ đã nhỏ. Nay nhét thêm bao nhiêu người, chật đến mức trên giường cũng ngồi kín mít.
Cốc Sinh thắc mắc: "Tuệ Bình, thời tiết thế này, ngươi cứ nằng nặc kéo bọn ta qua đây làm gì?" Hiếm khi mọi người đều rảnh rỗi, đang tản mát trong phòng nghỉ ngơi, tự dưng bị gọi tới khiến cậu ta lo lắng.
Thế Ân ở bên cạnh gật đầu, mũi ngửi thấy mùi hương là lạ. Cậu ta không nhịn được nhìn quanh, phát hiện trên cái bàn ở giữa phòng có đặt một chiếc lư nhỏ, bên trong đang cháy một nén hương.
"Mùi gì thế này?"
Thế Ân ghé sát vào, tay phẩy phẩy làn khói, cảm thấy mùi cũng khá dễ chịu.
Tuệ Bình vừa rồi trên đường đi đi về về cùng Kinh Trập cũng đã nghe được đôi chút đầu đuôi sự việc, bèn nói: "Trước đây chẳng phải các ngươi hay hỏi, vì sao ta và Kinh Trập không bị muỗi đốt à?"
Cậu ta đưa tay chỉ chỉ vào làn khói nhàn nhạt trong phòng.
Thế Ân kinh ngạc: "Hóa ra là nhờ loại hương này?"
Tuệ Bình đáp: "Vừa rồi Vân Khuê tới báo, mưa lớn ép lũ côn trùng sâu bọ bò ra hết, chạy loạn khắp nơi. Ta sợ các ngươi bị đốt nên mới gọi hết vào đây, hun kỹ mùi hương này là được."
Cậu ta giải thích như vậy, chuyện hành động l* m*ng ban nãy cũng coi như được bỏ qua.
Mấy ngày trước, hễ ai bị đốt là y như rằng nổi một cục u to tướng, vừa đau vừa ngứa, có người còn bị lở loét, đau đớn vô cùng. Giờ nghe nói bí quyết của Kinh Trập là thứ này, mấy người lập tức vây quanh cái bàn.
Tuy trong phòng chật chội, nhưng chẳng ai muốn bị đốt cả.
Thế Ân "a a" hai tiếng: "Mấy người các ngươi, lúc nãy bảo qua đây còn không tình nguyện, giờ sao lại tranh nhau thế!"
"Bọn ta lúc nãy không hiểu lòng tốt của Tuệ Bình, được chưa." Một tiểu thái giám cười hì hì nói, "Ta sợ lũ sâu bọ đó lắm, nếu bị cắn nát như Hạ Đôn, ta thà chặt tay đi còn hơn."
Hạ Đôn chính là tiểu thái giám bị cắn nát tay, cũng là người ở cùng phòng với Tầm Nhật, khi phát hiện ra liền vội vàng đi tìm Kinh Trập.
Trước đó Lai Phục bị đánh nát lưng, Kinh Trập lén cho chút thuốc trị thương, nhờ chuyện đó mà bọn họ đều biết Kinh Trập có đủ loại thuốc, nói không chừng có thể cầu cạnh được.
Kinh Trập chữa ngựa chết thành ngựa sống, thử một lần, tuy không khỏi ngay lập tức nhưng vết thương không lở loét thêm, về sau cũng từ từ khép miệng.
Cũng nhờ có tấm gương Hạ Đôn sờ sờ ra đó, Tuệ Bình vừa nói hương này đuổi được côn trùng, mọi người ai nấy đều tin sái cổ, canh giữ bên nén hương không chịu rời nửa bước.
Cốc Sinh hỏi: "Vậy Kinh Trập và Vân Khuê đâu?"
Tuệ Bình nhớ lại cảnh Kinh Trập lao ra ngoài, trong lòng tuy lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Chắc là ở cùng Vân Khuê, đều đi tìm Chưởng tư rồi."
Cốc Sinh gật đầu, cũng không nghi ngờ gì.
"Lai Phục sao rồi?"
Tuệ Bình nghe thấy Thế Ân hỏi.
Tiểu thái giám cùng phòng với Lai Phục thật thà kể: "Chưởng tư giúp mua thuốc, tốt xấu gì cũng giữ được mạng, chỉ là sốt cao mấy ngày liền, người yếu lắm." Mấy người bọn họ đang tính góp chút tiền cho Lai Phục, mua đồ tẩm bổ.
Dù có thuốc trị thương của Kinh Trập và mấy thang thuốc mua về, nhưng uống vào cũng chỉ giúp không sốt cao nữa, vẫn phải ăn thêm đồ bổ dưỡng mới mong dưỡng được cái chân kia.
Cũng may Khương Kim Minh nhân từ, không đuổi người đi.
Nếu không, với thương thế của Lai Phục, bị ném ra ngoài thì không biết có sống nổi không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!