Hoàng Nghi Kết ôm chặt vùng bụng dưới đầm đìa máu tươi, giãy giụa nằm trên nền gạch ướt đẫm. Dòng máu không ngừng rỉ ra rất nhanh biến mất, không biết bị thứ gì nuốt chửng.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Là màu trắng bệch chết chóc đã mất đi sự sống.
Đúng như Dung Cửu nói, dù bị thương nặng đến mức này, nhưng nàng ta vẫn chưa chết.
Xung quanh vết thương, có thứ gì đó kết thành khối đang ngọ nguậy, vá víu lại da thịt. Tốc độ tuy rất chậm, nhưng quả thực đang níu giữ hơi thở cuối cùng của nàng ta.
Hoàng Nghi Kết dùng bàn tay còn lại, cố sức vươn về phía cửa điện.
Nàng ta trân trân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Cơn đau kịch liệt và cái lạnh thấu xương khiến nàng ta không nhịn được nôn ra máu, nửa mê nửa tỉnh… Rốt cuộc là, làm sao lại đi đến bước đường này nhỉ…
À, nàng ta nhớ ra rồi, có lẽ ngay từ lúc bước chân vào cung, kết cục này đã được định sẵn.
Hoàng Nghi Kết vốn không mang họ Hoàng.
Mẹ nàng ta là con gái xuất giá của Hoàng gia, nhưng chỉ là thứ xuất, gả cho một gia đình ở biên thùy Tây Nam xa xôi.
Gia đình đó bề ngoài trông có vẻ hòa nhã với người ngoài, nhưng mẹ chồng của mẹ nàng ta lại là một Trùng vu đời đời truyền nữ không truyền nam. Khi Hoàng Nghi Kết vừa chào đời, bà ta đã chấm trúng nàng ta, nhận nàng ta làm đồ đệ.
Vì vậy, bà nội của Hoàng Nghi Kết vừa là người thân, vừa là sư phụ của nàng ta. Từ nhỏ nàng ta đã sống chung với cổ trùng, nương tựa vào chúng mà tồn tại, còn thân thiết hơn cả cha mẹ.
Nhưng mẹ nàng ta không chịu nổi. Bà có thể miễn cưỡng chấp nhận mẹ chồng là Trùng vu, nhưng không thể chấp nhận con gái mình cũng như vậy.
Những kẻ bị đem ra làm vật thí nghiệm, đều là người sống sờ sờ!
Dù có kẻ là do tự làm tự chịu, đáng đời bị vậy, nhưng chuyện này rốt cuộc cũng tổn hại thiên lý, quá mức tàn nhẫn.
Chưa kể có những người, không đáng bị như thế.
Năm Hoàng Nghi Kết mười lăm tuổi, nhà mẹ đẻ phái người đến tham dự lễ cập kê của nàng ta. Mẹ nàng ta kể chuyện này cho người Hoàng gia, và rồi…
Chẳng có gì thay đổi cả.
Dù sao mẹ nàng ta cũng chỉ là một thứ nữ của Hoàng gia, chẳng đáng được coi trọng. Hoàng gia cùng lắm chỉ truyền tin tức này về, bên trên không có ý định gì thì tự nhiên cũng chẳng có khả năng khác.
Lúc đó Hoàng Nghi Kết tưởng rằng mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua, cho đến khi Thái hậu phái người đến.
Đó là vào một ngày mùa thu vài năm sau, Hoàng gia đột nhiên phái người đến nói, muốn nàng ta vào cung, và phải đổi sang họ Hoàng.
Khi đó, bà nội đã điều động tất cả cổ trùng và trùng nô. Những xác người cứng ngắc lảo đảo bước ra quả thực đã gây ra sát thương không nhỏ. Nhưng rốt cuộc vẫn không địch lại được lực lượng vũ trang hùng hậu mà Hoàng gia mang tới.
Lúc đó, Hoàng Nghi Kết đã nhận ra, cổ trùng tuy mạnh, nhưng nếu đối đầu với biển người thực sự, thì có bao nhiêu thủ đoạn lợi hại cũng không thi triển được.
Dù sao thì thứ các nàng am hiểu cũng không phải loại cổ trùng có tính lây lan cực mạnh.
Và bà nội nàng ta cũng không phải kẻ điên cuồng mất trí, không thể luyện ra nhiều trùng nô đến thế.
Trừ khi táng tận lương tâm, nếu không họ căn bản không thể chống lại người của Thái hậu.
Vì cha mẹ và bà nội, Hoàng Nghi Kết đồng ý vào cung, được đón về kinh thành. Quá trình đào tạo cấp tốc trên đường đi đã nhanh chóng biến nàng ta trở thành một thục nữ đoan trang, rồi thuận lợi tiến cung.
Mục đích Thái hậu đưa nàng ta vào cung, Hoàng Nghi Kết biết rất rõ.
Là vì Cảnh Nguyên Đế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!