Chương 35: Thời gian của chúng ta

"Sao huynh mua được vậy?"

Kinh Trập nói giọng mũi nghèn nghẹt, mũi đỏ ửng lên vì vừa bị Dung Cửu lau mạnh tay, cả khuôn mặt cũng bị xử lý lại một lượt.

Cậu ngồi trên bậc thềm, ôm khư khư cái hộp như ôm báu vật hiếm có, một khắc cũng không nỡ buông tay.

"Sau khi nhà em xảy ra chuyện, toàn bộ gia sản đều bị sung công, dùng chút thủ đoạn là mua lại được thôi." Dung Cửu nói nhẹ tênh như không, "Tuy không thể đứng tên em, nhưng đợi khi em xuất cung, có thể về xem thử."

Kinh Trập nhìn đi nhìn lại tờ khế đất, chuyện xuất cung còn xa vời vợi, nhưng cầm tờ giấy này trong tay, dường như có một sức nặng trĩu nào đó mà cậu có thể nắm bắt được.

Kinh Trập khẽ nói: "Ta chưa từng nghĩ, lại có cơ hội như thế này..."

Giọng c** nh* dần.

Dung Cửu: "Kinh Trập, còn muốn thứ gì nữa không?" Ngón tay hắn chậm rãi, kiềm chế chạm vào tai Kinh Trập, vùng nhạy cảm chỉ cần chạm nhẹ đã đỏ bừng lên.

Giọng nói tao nhã hơi trầm của người đàn ông mang theo vài phần mê hoặc. Nhất là khi hắn ghé sát lại, chất giọng trầm thấp êm tai ấy tựa như những nốt nhạc đang nhảy múa.

Kinh Trập xoa xoa tai, cẩn thận gấp tờ khế đất lại. Cậu ngẩn người một lúc rồi lí nhí nói: "Dung Cửu, huynh có thể... giúp ta làm, một việc được không?"

Cậu có hơi ngượng ngùng, ngay cả lời nói cũng mang theo vài phần thăm dò căng thẳng.

Đối với Kinh Trập, chuyện này không hề dễ dàng.

Nhờ vả người khác dường như là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ, đến mức khi mở miệng giọng nói cũng yếu đi ba phần, mang theo sự dè dặt cẩn trọng.

Giống như con thú nhỏ loạng choạng nằm nhoài ở cửa hang, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy.

Nếu Dung Cửu từ chối, e là Kinh Trập sẽ lập tức rụt về, cuộn tròn sâu thẳm trong hang động tự l**m lông, tự an ủi bản thân rằng đó là chuyện đương nhiên.

"Em muốn làm gì?" Ánh mắt Dung Cửu mang theo sự cố chấp b*nh h**n nào đó, cái lạnh khiến người ta rợn tóc gáy hòa vào giọng điệu, nghiền nát thành những từ ngữ mị hoặc, nhẹ nhàng bao trùm lấy Kinh Trập, "Kinh Trập, nói ra đi."

Như thể đang dụ dỗ Kinh Trập thổ lộ d*c v*ng sâu kín nhất trong lòng.

Kinh Trập ấp a ấp úng nói: "Ta muốn nhờ huynh giúp ta... xuống cái ao ở tiền viện ngôi nhà đó mò thử xem, có thể sẽ tìm thấy vài thứ." Cậu im lặng giây lát, biết chuyện nhà mình Dung Cửu chắc đã điều tra gần hết, nên cũng không giấu giếm.

"Nếu vẫn còn... thì đó có lẽ là nguyên nhân khiến nhà ta gặp nạn năm xưa."

Kinh Trập lưu luyến nhìn tờ khế đất thêm vài lần, rồi đưa trả cho Dung Cửu.

Dung Cửu nhướng mày: "Làm gì vậy?"

Kinh Trập: "Đây là huynh mua, bây giờ là đồ của huynh."

Trước khi Dung Cửu nổi giận, Kinh Trập vội vàng nói tiếp.

"Không phải ta không thích món quà này, ta rất thích." Cậu mím môi, khẽ cười, "Nhưng mà, dù sao ta cũng đang ở trong cung, thứ này để trên người ta không an toàn."

Trong phòng cậu có quá nhiều thứ không an toàn, thêm một tờ khế đất vốn cũng chẳng sao.

Nhưng chính vì đây là khế đất nhà cậu, nên Kinh Trập mới thận trọng hết mức.

Đâu đâu cũng không an toàn, chi bằng gửi ở chỗ Dung Cửu.

"Ta rất thích, thực sự rất thích, cảm ơn huynh Dung Cửu." Kinh Trập cụp mắt, "Đợi khi ta có đủ khả năng, ta sẽ lấy lại nó."

Đã là quà tặng thì nên hào phóng nhận lấy.

Mặc dù món quà này quý giá đến mức Kinh Trập không biết phải làm sao, nhưng cậu sẽ không từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!