Dung Cửu từ Thượng Ngu Uyển vội vã trở về.
Nghe vậy, Kinh Trập ngẩn người, quan sát kỹ dáng vẻ của Dung Cửu... Quả nhiên cảm giác lúc nãy của cậu không sai sao?
Cậu đã cảm thấy Dung Cửu có vẻ như vừa từ bên ngoài chạy về.
Kinh Trập: "Huynh... chuyện xảy ra hôm qua, tin tức truyền đến chỗ huynh, e là cũng quá nhanh rồi đấy."
Cậu nheo đôi mắt sưng húp như hai quả trứng ốp la lại.
"Tin tức này chắc phải mọc cánh mới bay đến chỗ huynh được nhanh thế chứ?"
Cho dù Dung Cửu có mua chuộc người bên cạnh cậu, thì tốc độ nhanh đến mức im hơi lặng tiếng này khiến Kinh Trập nghi ngờ, tên này có khi cũng có cái hệ thống hay thứ gì đó tương tự trên người...
"Không có."
"Là ai?"
"Không nói."
Kinh Trập hỏi một câu, Dung Cửu lạnh nhạt đáp một câu.
Kinh Trập tức anh ách, giật lại quả trứng gà.
Dung Cửu mặc kệ Kinh Trập tay không đoạt lại, thản nhiên chắp tay sau lưng, hờ hững nói: "Không được khóc."
Kinh Trập nhướng mày nhìn hắn, cảm thấy dáng vẻ rối rắm này của hắn cũng khá thú vị. Cậu dừng một chút rồi mới nói: "Bình thường ta rất ít khóc."
Khóc chẳng có tác dụng gì.
Nhưng đôi khi người ta khóc, chính vì sự vô dụng, sự bất lực đó mới khóc.
Chuyện có thể khiến Kinh Trập khóc như vậy, rất hiếm.
Đợi đến khi cảm thấy mắt không còn khó chịu nữa, Kinh Trập tiện tay bóc một quả trứng, liếc nhìn Dung Cửu, rồi lẳng lặng nhét vào miệng mình.
Trứng gà là món mặn hiếm hoi.
Hồi nhỏ Kinh Trập từng bị ngã sưng vù, mẹ cậu cũng dùng trứng gà lăn qua chỗ sưng cho cậu. Trứng dùng xong rồi cũng đều ăn hết.
Nhưng những người cầu kỳ thì sẽ không đụng vào.
Kinh Trập ngại không dám nhét cho Dung Cửu ăn, cậu tự mình ăn hết một quả, lẳng lặng bẻ đôi quả thứ hai, ăn được hai miếng thì lòng đỏ nghẹn ở cổ họng hơi khó chịu, cậu không nhịn được ho khan hai tiếng.
Hơi lạnh quấn lấy cổ tay Kinh Trập, Dung Cửu kéo tay cậu qua, cúi đầu ăn nốt nửa quả còn lại.
Cảm giác chạm nhẹ rồi tách ra khiến Kinh Trập sững sờ..... Mềm.
Cậu theo bản năng nghĩ như vậy.
Dung Cửu trông thì lạnh lùng băng giá, nhưng đôi môi hắn khi chạm vào lại rất mềm mại, mang theo chút hơi ẩm ướt.
Cậu giật phắt tay về, giấu sau lưng.
"Huynh, huynh về đây, còn bên phía bệ hạ thì sao?"
Trái tim Kinh Trập như có con thỏ con nhảy loạn xạ, chạy khiến cậu hơi hoảng. Để đánh lạc hướng sự chú ý, cậu bắt đầu lôi những chuyện chưa nghĩ tới ra nói.
Dung Cửu: "Bên cạnh Hoàng đế chẳng lẽ chỉ có mình ta là thị vệ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!