Chương 33: Xung quanh Kinh Trập, là vô số đôi mắt

—— Chúng ta cần nói chuyện.

Vì Kinh Trập kiên quyết yêu cầu điều này, nên sau khi mặt trời lặn, bọn họ tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện. Trên cung đạo, chẳng biết lúc nào sẽ có người qua lại, Kinh Trập luôn cảm thấy không an toàn lắm.

Cuối cùng, bọn họ lại lẻn vào Hiệt Phương Điện.

Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì nơi này cung điện san sát nhưng lại chẳng có chủ nhân nào ở.

Ngoài những cung nhân quét dọn và canh gác hàng ngày ra, nơi này vắng vẻ vô cùng.

Kinh Trập cố gắng ép bản thân không được nhớ lại những chuyện không nên nhớ: Tâm bình thường, tâm bình thường, tâm bình thường...

Cậu lẩm nhẩm đến cuối cùng, trong lòng chỉ còn lại ba chữ to đùng này!

Dung Cửu bỗng nhiên gọi cậu: "Kinh Trập."

Kinh Trập buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Tâm bình thường!"

Dung Cửu: "Trông em chẳng bình thường được chút nào cả."

Kinh Trập ho khan hai tiếng, ra hiệu vừa rồi chỉ là một sai sót nho nhỏ.

Trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện, Kinh Trập cảm thấy mình cần phải đặt ra quy tắc cho cuộc đối thoại này.

Thế là, cậu phát biểu trước.

"Có thể cãi nhau, nhưng không được động thủ."

Kinh Trập nhấn mạnh từng chữ.

Dung Cửu không biết thấy mới mẻ hay thú vị, một tay nắm lấy ngón tay Kinh Trập. Hơi lạnh từ tay hắn khiến Kinh Trập bất ngờ muốn rụt lại.

Lực đạo siết chặt đột ngột khiến cậu không thể cử động.

"Tiếp xúc thế này cũng không được sao?"

Kinh Trập miễn cưỡng trả lời: "Chỉ được đến thế này thôi."

Dứt lời, Dung Cửu liền gãi gãi vào lòng bàn tay Kinh Trập.

Kinh Trập: "..."

Sao mà ngứa đòn thế không biết!

Hai người ngồi xuống bậc thềm cung điện một cách gượng gạo. Kinh Trập chiếm một góc nhỏ bên trái, còn Dung Cửu tay dài chân dài, ngồi bên trên, ủng đã giẫm xuống đất, trông vô cùng tùy ý phong lưu.

Kinh Trập nhìn sườn mặt người đàn ông dưới ánh trăng một lúc mới nhớ ra chuyện chính.

Dung Cửu từ từ nhếch môi cười.

Tuy không rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến Kinh Trập lập tức thu hồi tầm mắt.

Kinh Trập: "Huynh... chuyện trúng độc mà huynh nói trước đó, là thế nào?"

Cậu chần chừ một lúc, vẫn quyết định hỏi chuyện này trước.

Dung Cửu phát điên lúc trước đều là do chuyện này mà ra, cậu cũng để tâm đến sức khỏe của hắn. Mặc dù có đủ thứ rắc rối, nhưng điều cậu quan tâm nhất vẫn là cái này.

Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Cha mẹ trở mặt thành thù, mẫu thân vì yêu sinh hận, không thích sự ra đời của ta, nên mong ta sớm xuống mồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!