Đầu năm mới, Kinh Trập có chút ủ rũ, mỗi ngày đi làm mà cứ như đi viếng mộ. Đám Tuệ Bình thấy vậy cũng lo lắng, mấy huynh đệ bàn bạc một hồi, bèn cử Thế Ân – người khéo ăn khéo nói nhất – đi nghe ngóng, nếu thực sự gặp phải rắc rối gì thì bọn họ cũng tiện bề giúp đỡ.
Chẳng thể cứ để bọn họ mãi chịu ơn Kinh Trập, còn bản thân lại chẳng làm được gì.
Chỉ tiếc là Thế Ân đành tay trắng trở về.
Cậu ta nhún vai: "Cậu ta chỉ bảo tâm trạng không tốt lắm, còn lại thì cạy miệng cũng không chịu nói."
Hơn nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng có chút kỳ lạ ra, Kinh Trập trông vẫn bình thường như mọi khi. Lúc cậu ta nhắc tới, cậu thậm chí còn cười hì hì vỗ vai cậu ta, bá vai bá cổ, tán gẫu một hồi lâu.
Kết quả đợi đến lúc về, Thế Ân mới phát hiện mình lại bị lừa rồi.
Kinh Trập đôi khi đúng là vua lừa đảo!
Cốc Sinh sờ sờ cằm: "Chuyện gì mà khó nói thế nhỉ?"
Ngay sau đó, Tuệ Bình dường như nhớ ra điều gì, theo bản năng định nói, nhưng lại kìm nén nuốt xuống.
Cậu ta nhớ lại hôm mùng một Tết, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu ta nghe thấy tiếng động Kinh Trập trở về, lúc đó hình như trời đã tờ mờ sáng... Kinh Trập chắc hẳn đã đi cả đêm không về.
Vốn dĩ chuyện này không hợp quy tắc.
Nhưng đêm Giao thừa, rất nhiều người thức đón Giao thừa, trong hoàng cung cũng vậy. Vào lúc này, những giới luật thường ngày, chỉ cần không quá khắt khe thì người ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đêm Giao thừa hôm đó, Kinh Trập hẳn đã đi gặp bạn bè.
Xảy ra chuyện không vui sao?
Trong lòng Tuệ Bình có đủ mọi suy đoán, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Kinh Trập không muốn nói thì thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Ngược lại là các ngươi, bài tập Kinh Trập giao, đã làm xong chưa?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Thế Ân và Cốc Sinh liền tiu nghỉu, mặt mày xanh mét.
Mấy ngày Tết này, không chỉ cấp trên nới lỏng quản lý, mà bản thân họ cũng buông thả, đừng nói là bài tập, ngay cả chuyện đọc sách luyện chữ cũng quên béng mất. Nghe Tuệ Bình nhắc tới, cả đám lập tức lủi mất dạng.
Tuệ Bình buồn cười lắc đầu, chợt thấy Hồ Lập đang đợi ngoài cửa. Cậu ta hơi sững người, không biết Hồ Lập đến vì chuyện gì, bèn bước ra đón.
Hồ Lập dáng người gầy gò nhỏ thó, nhưng được cái lanh lợi. Cậu ta kéo Tuệ Bình ra một góc khuất, nhìn trước ngó sau rồi ghé vào tai Tuệ Bình thì thầm một hồi.
Sắc mặt Tuệ Bình trở nên nghiêm túc, gật đầu với Hồ Lập.
Lúc này, Kinh Trập – người đang được bạn bè lo lắng – đang đi theo Khương Kim Minh đến bái phỏng Chưởng ấn thái giám.
Vị Chưởng ấn thái giám này đã ngồi ở vị trí này mười mấy năm, nếu không có gì bất trắc, lão sẽ ngồi mãi cho đến ngày tuổi tác không còn phù hợp nữa.
Các Chưởng tư bên dưới đều có quan hệ khá tốt với lão, ít nhất là ngoài mặt cũng hòa thuận. Dù sao thì cả cái Trực Điện Giám này cũng chẳng phải nơi thanh cao quyền quý hay chốn béo bở gì.
Đã không leo lên được vị trí đó, thì việc không gây mâu thuẫn với cấp trên trực tiếp chính là đạo xử thế của họ.
Kinh Trập đứng chờ bên ngoài, cùng với những tiểu thái giám do các Chưởng tư khác dẫn theo, đang tụ tập trò chuyện.
Tiện thể trông cửa.
Đây không phải lần đầu tiên cậu được Khương Kim Minh dẫn đi tham gia họp hành, nên đã quen mặt với đám tiểu thái giám đi theo các Chưởng tư khác, ít nhất cũng nói chuyện được với nhau, trà trộn vào nghe bọn họ hóng hớt cũng không đến mức lạc lõng.
Tuy nhiên, cậu thường là người lắng nghe, chứ chẳng nói chen vào được mấy câu.
Đám người bọn họ so với những kẻ chỉ biết cắm đầu làm việc thì tốt hơn nhiều.
Đi theo Chưởng tư làm việc, đôi khi chạy việc vặt khắp nơi, tai nghe mắt thấy nhiều hơn, chuyện biết được cũng nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!