Lạnh buốt.
Đó là cảm giác đầu tiên ập đến với Kinh Trập.
Làn da tr*n tr** chạm vào không khí lạnh lẽo khiến người ta trong khoảnh khắc ấy không kìm được mà run rẩy, đành phải co người cuộn tròn trên mặt lụa mát lạnh.
Lớp mồ hôi mỏng rịn ra cũng lạnh ngắt, vầng trán ướt đẫm hơi sương. Giơ tay quệt một cái, chỉ thấy đầy mặt toàn là mồ hôi ẩm ướt… Bàn tay, một bàn tay mạnh mẽ, ngay khoảnh khắc chạm vào khuôn mặt cậu, lại nóng rực đến mức khó tin.
Kinh Trập vô thức quay đầu tránh né, dường như sắp bị nhiệt độ thiêu đốt kia làm cho bỏng rát.
Phản ứng của cậu chọc giận bóng đen đang bao trùm phía trên, khiến nó vặn vẹo, tựa như đám mây đen u ám đang rơi xuống. Cảm giác nghẹt thở tầng tầng lớp lớp đè nặng lên người khiến Kinh Trập không ngăn được h*m m**n bỏ chạy…
Chuyện này không thể trách cậu được…
Dung Cửu sau bao ngày xa cách không bình thường chút nào.
Rất, rất không bình thường.
Bóng đen ngày một ép sát, rất nhanh, hơi thở đã phả lên người cậu, nóng hổi như ngọn lửa đang bùng cháy, mang theo uy áp quái dị cùng cảm giác hụt hẫng rơi tự do, khiến Kinh Trập cảm thấy nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Nỗi sợ này không chỉ dành riêng cho con người Dung Cửu, mà còn dành cho tình cảnh trước mắt… Dung Cửu dùng đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm vào cậu, đó là một cái nhìn bao trùm tất cả.
Tựa như da thịt, tủy xương, thần kinh, cho đến toàn bộ cơ thể cậu đều bị ánh mắt sắc như dao kia l*t tr*n từng lớp, phơi bày ra tận lục phủ ngũ tạng.
Và cảm giác này, chính là thứ mà Kinh Trập bài xích nhất.
"Dung Cửu… huynh tỉnh táo lại đi, huynh sốt đến hồ đồ rồi sao?"
Kinh Trập nghiến răng, từ trong cổ họng rặn ra câu nói này.
Đáng thương thay, trời mới biết câu nói đó yếu ớt và vô lực đến nhường nào, chẳng khác gì con mồi đang run rẩy dưới móng vuốt dã thú, làm những việc giãy giụa vô ích.
Nhưng dù có vô ích thì vẫn phải giãy giụa.
Kinh Trập nhớ lại mảnh giấy nhắn được gửi đến trước đó, Dung Cửu từng nói hắn vì thân thể không khỏe nên không thể vào cung… Vậy hôm nay vào cung là vì… thân thể đã khỏe rồi ư… Sao có thể chứ!
Chỉ cần nhìn vào con quái vật mất kiểm soát trước mắt này, Kinh Trập cũng cảm thấy Dung Cửu đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Nếu không… sao hắn có thể thốt ra những lời đáng xấu hổ đến thế?
Dung Cửu dường như đã nghe lọt tai lời của Kinh Trập, ít nhất thì bóng người đang bức bách kia cũng khựng lại một chút.
Kinh Trập nắm bắt khoảnh khắc thất thần này, thân thể linh hoạt trườn đi, định bụng chui qua dưới cánh tay Dung Cửu để thoát thân. Cậu cũng chẳng buồn nghĩ xem tư thế này của mình chật vật và kỳ quặc đến mức nào, chỉ một lòng muốn mau chóng rời khỏi một Dung Cửu đầy quái lạ này, sau đó…
Sau đó… Kinh Trập hơi khựng lại. Theo lý mà nói thì phải đi gọi thái y… Nhưng với thân phận này của Dung Cửu, thái y có chịu khám cho không… Chắc là có chứ, hắn đâu phải phận nô tài như bọn họ…
Đầu óc Kinh Trập hơi rối loạn, choáng váng, nhưng động tác lại chẳng hề chậm chạp.
Dáng vẻ chạy trốn linh hoạt kia, nếu gặp phải gã thợ săn bất cẩn nào đó, chắc chắn sẽ bị động tác giả nhanh nhẹn của cậu đánh lừa mà bỏ qua.
Vừa bò đến mép giường, Kinh Trập đang định trèo xuống thì đất trời bỗng chốc quay cuồng, cậu bị ném mạnh xuống đệm giường mềm mại. Cú va chạm mãnh liệt khiến Kinh Trập ngã đến hoa mắt, ôm đầu r*n r* khe khẽ.
"Đi đâu?"
Cuối cùng, cuối cùng thì Dung Cửu cũng mở miệng.
Đây vốn dĩ phải là chuyện tốt.
Nếu đối phương hoàn toàn từ chối giao tiếp, đó mới là điều khiến người ta đau đầu ảo não, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!