Bên ngoài Bắc Phòng có một con đường dài. Lối đi chật hẹp trong cung này che khuất ánh mặt trời, chỉ còn lại chút ít ánh sáng. Ở cuối hành lang lại có một cánh cửa rộng bằng hai người, đó chính là lối vào của Bắc Phòng.
Ngoại trừ thị vệ tuần tra và các cung nhân của Bắc Phòng, những vị "chủ tử" kia đều không được phép ra vào từ đây.
Ở cửa ngách này, lại có hai thái giám đứng gác.
Bọn họ giam cầm những vị chủ tử đó ở lại chốn này.
Thất Thuế và Bát Tề canh gác tại đây, cả ngày không có việc gì làm. Mỗi ngày, chỉ có ba bốn người ra vào, số lượng ít ỏi, ngay cả khi bọn họ ngủ gật cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Thỉnh thoảng họ lại tán gẫu vài câu, xem như giết thời gian.
Trường Thọ có một thời gian thích chạy ra ngoài nhất, chỉ cần là việc đối ngoại đều ôm đồm hết. Cậu ta cũng nhờ đó mà kết giao được vài người bạn ngoài Bắc Phòng, nhưng cũng chỉ dừng lại tại đó.
Có quá nhiều kẻ cố gắng vươn lên, còn những người khác chẳng qua chỉ là bụi trần bé nhỏ.
Hôm nay, Kinh Trập đi ngang qua, Thất Thuế không khỏi trêu chọc: "Nửa tháng gần đây, luôn thấy ca ca ra ngoài đấy."
Kinh Trập khẽ cười, ôn tồn nói: "Hôm nay đến phiên ta đi lấy đồ ăn."
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng hôm nay phải là Trường Thọ và Hà Diệp tỷ tỷ đi chứ?"
"Hà Diệp tỷ tỷ không được khỏe, còn Trường Thọ thì đi giúp mấy vị tỷ tỷ làm việc rồi."
Sau vài câu ngắn gọn, không nói thêm gì nữa, bọn họ kiểm tra yêu bài của Kinh Trập rồi để cậu đi ra ngoài.
Đợi bóng dáng Kinh Trập từ từ bước vào con đường hun hút, Bát Tề vỗ một cái lên sau gáy Thất Thuế: "Ngươi lắm lời quá đấy."
Thất Thuế ôm đầu, nhíu mày: "Hỏi vài câu thì có sao đâu."
Bát Tề lười trả lời cậu ta, nhưng Thất Thuế lại tỏ vẻ hào hứng kéo Bát Tề, nhất quyết muốn có lời giải thích.
Bát Tề liếc mắt xem thường, lười biếng nói: "Kinh Trập ở Bắc Phòng nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có cấp bậc. Giờ cũng đã mười chín tuổi, nếu trước hai mươi tuổi mà còn chưa leo lên được tam đẳng, về sau thật sự chỉ là một tiểu thái giám không chính thức*, ngươi nghĩ cậu ta cam lòng ư?"
*Gốc là bất nhập lưu, ý trong đoạn này là nếu Kinh Trập không thể thăng cấp kịp thời, sẽ bị kẹt lại ở vị trí thấp nhất, không có quyền lực, không được coi trọng, và gần như không còn cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình trong cung.
"Không thể nào, Kinh Trập trông có vẻ là người an phận nhất mà."
"An phận ư? Hừ, biết người biết mặt không biết lòng. Nếu thật sự không bận tâm, gần đây hà tất phải chạy ra ngoài?" Bát Tề khoanh tay, lắc đầu: "Chẳng qua là giỏi giả vờ, thất tình lục dục không hiện ra mặt thôi!"
Nói đến đây, cậu ta hạ thấp giọng:
"Chẳng lẽ ngươi quên rồi à, trước đây còn có người gửi đồ cho cậu ta đấy?"
...
Kinh Trập chậm rãi đi ra ngoài. Khi bóng dáng cậu bị những cành cây rậm rạp che khuất, cậu thấy Dung Cửu đang lặng lẽ đứng bên ngoài một cánh cửa hẹp.
Thì ra hôm nay, đến phiên hắn canh gác ở đây.
Kinh Trập thấy hắn thì không khỏi nở nụ cười. Người kia trông lạnh lùng vô cảm, nhưng khi chậm rãi bước đến bên cạnh Kinh Trập, giọng nói lại khá ôn hòa.
"Đi đâu?"
Cũng như sự xa xôi của Bắc Phòng, việc luân phiên canh gác ở đây cũng không quá nghiêm túc, đôi khi thị vệ thậm chí còn không đến, cũng không bị giám sát chặt chẽ như những nơi khác. Người ở Bắc Phòng đều quen rồi, dù sao nơi này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, không quan trọng như những chỗ khác.
"Đến Ngự Thiện Phòng." Kinh Trập nói: "Hôm nay Hà Diệp tỷ tỷ đi lấy thức ăn không được khỏe..."
"Không muốn đi thì có." Thị vệ lạnh nhạt ngắt lời Kinh Trập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!