"Em cũng không muốn để họ nhìn thấy... Bộ dạng này của chúng ta đâu nhỉ?"Những năm này, điều khiến Tông Nguyên Tín hối hận nhất, không gì bằng việc vào triều làm quan.
Hồi trước, y chưa từng nghĩ mình sẽ phải điểm danh mỗi ngày, nhận bổng lộc triều đình, ngày ngày ra vào hoàng cung.
Càng không ngờ tới việc sẽ gặp phải một bệnh nhân ngang ngược, chẳng nói lý lẽ như Hách Liên Dung.
Nghiệt duyên giữa y và Hách Liên Dung phải kể từ rất lâu về trước.
Nhưng y cũng lười nói nhảm.
Hôm nay rúc trong Thái Y Viện, đếm xem bên ngoài có bao nhiêu bông "hoa lê" rơi, y buồn ngủ đến nơi rồi. Trong cái cung này, xét về thân phận thì chỉ có hai người sai bảo được y.
Một là Hoàng đế, hai là Thái hậu.
Hoàng đế thì chán sống, không cần y khám; Thái hậu lại càng không đời nào để y bắt mạch.
Dù lương y như từ mẫu, Thái hậu có gọi thì y vẫn đi vì nóng lòng cứu người, nhưng ngặt nỗi y tin y thuật của mình, còn bà ta thì không.
Bà ta sao có thể tin người của Hoàng đế?
Thế là Tông Nguyên Tín đành tiếp tục nằm lì một chỗ.
Vì quá chán chường, vô vị, y còn dành không ít thời gian ra ngoài khám bệnh miễn phí. Đằng nào triều đình cũng nuôi cơm, lại chẳng bắt làm việc, y dứt khoát dành thời gian cho bá tánh nghèo khổ bên ngoài.
Nếu không phải hôm nay trời quá lạnh, Tông Nguyên Tín lười cử động, thì người của Càn Minh Cung chưa chắc đã tìm được y.
Đây là lần đầu tiên y đặt chân đến Càn Minh Cung.
Nực cười ở chỗ, người ép y vào cung làm quan là Cảnh Nguyên Đế, nhưng kẻ chưa bao giờ để tâm đến mạng sống của mình cũng chính là Cảnh Nguyên Đế.
Tâm tư Hoàng đế, người ngoài thật khó phỏng đoán.
Nhưng để Tông Nguyên Tín nói, thì đó là ngứa đòn.
Biết rõ người cứu được mạng mình ở ngay trước mắt mà khăng khăng không chịu triệu kiến, không phải ngứa đòn thì là gì? Thiên hạ này e là chẳng có ai giỏi đày đọa bản thân hơn vị Hoàng đế này.
Ngoài Càn Minh Cung, Tông Nguyên Tín hít hít mũi, nói với Ninh Hoành Nho đang đón mình: "Các ngươi đốt loại hương kia rồi à?"
Ninh Hoành Nho cười đáp: "Vâng, nhờ vào bản lĩnh của Tông ngự y."
Mẻ trầm hương kia qua sự chỉ dẫn của Tông Nguyên Tín chế thành hương, quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm.
Chỉ là...
Ninh Hoành Nho muốn nói lại thôi. Chưa kịp mở miệng, Tông Nguyên Tín đã đi tới ngoài chính điện, mũi lại động đậy, mặt mày lập tức chảy dài: "Hắn không đốt trong chính điện?"
Ninh Hoành Nho cười khổ: "Ngài cũng biết tính tình bệ hạ thế nào mà."
Tông Nguyên Tín biết, y biết quá rõ là đằng khác.
Y kéo cái mặt dài thượt đi thẳng vào trong.
Trong điện, Cảnh Nguyên Đế rõ ràng vừa mới tắm gội xong, khẽ gật đầu với y: "Ngồi."
Giọng điệu lạnh nhạt, Tông Nguyên Tín cũng chẳng khách sáo, ngồi phịch xuống ngay bên cạnh hắn.
"Tay."
Tông Nguyên Tín lấy gối kê tay từ hòm thuốc ra, ra hiệu Cảnh Nguyên Đế đưa tay tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!