Ngày thứ hai sau khi kỳ sát hạch ở Trực Điện Tư kết thúc, Vân Khuê chuyển đến Tạp Mãi Vụ, người thay thế cậu ta xuất hiện bên cạnh Khương Kim Minh chính là Kinh Trập.
Kinh Trập tới Trực Điện Tư được mấy tháng, Vân Khuê, Thế Ân, Cốc Sinh, những người khá có tiếng nói đều là bạn bè của cậu. Tuệ Bình tuy thật thà chín chắn, ít nói, nhưng cũng là người cũ ở Trực Điện Tư.
Khương Kim Minh chọn cậu, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, cũng giống như Vân Khuê trước đây vẫn phải quét dọn hàng ngày, Kinh Trập đương nhiên cũng phải làm. Nhưng nhiệm vụ này chỉ kéo dài nửa ngày, mỗi buổi chiều cậu phải theo hầu bên cạnh Khương Kim Minh xử lý công việc.
Kinh Trập mất chút thời gian làm quen, rất nhanh đã thạo việc.
Đối với cậu, việc này không khó.
Công việc xử lý công văn tuy rườm rà, nhưng thực chất không phải công việc hàng ngày nhiều, mà là do những việc tồn đọng trước đây tích tụ lại, mới tạo cảm giác nhiều như núi lở.
Sau khi tiếp nhận, Kinh Trập mất vài ngày để sắp xếp lại, rất nhanh đã quy hoạch những việc lộn xộn đâu ra đấy, từng việc một được đặt đúng vị trí của nó.
Những việc này trước đây Vân Khuê vẫn làm, hiển nhiên là làm không được tốt lắm, nhưng trước kia Khương Kim Minh cũng chẳng để tâm.
Là Chưởng tư của Trực Điện Tư, ông cũng hiểu rõ, Trực Điện Tư không phải là một vị trí béo bở gì cho cam, thái giám quanh năm lãng phí thời gian ở đây muốn leo lên cao là rất khó. Dù sao cũng không giống như ở các cung, còn có thể được các quý chủ nhìn thấy, biết đâu ngoài ý muốn lại lọt vào mắt xanh của họ.
Cơ hội thăng tiến ít, khả năng sống mòn mỏi qua ngày lại cao, việc vặt trong Tư tuy nhiều nhưng đều chẳng mấy quan trọng, đôi khi kéo dài ngày này qua ngày khác cũng chẳng chết ai.
Kinh Trập không phải muốn tự rước việc vào thân, quan trọng nhất là đã quá lâu cậu không được đụng đến những thứ liên quan đến con chữ, cho dù là những thứ khô khan, cậu cũng đọc đến say mê.
Sau khi giải quyết xong đống việc tồn đọng, cậu rất nhanh đã rảnh rỗi.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Kinh Trập lại tự giác lôi hết đống công văn cũ ra sắp xếp lại. Khương Kim Minh nhìn thấu mục đích thực sự của cậu là gì, cũng mắt nhắm mắt mở để Kinh Trập làm.
Muốn đọc chút sách cũng chẳng phải cái tội.
Kinh Trập rất chủ động trong chuyện này.
Và quả thực cũng cần có người đứng ra sắp xếp, làm việc này.
Thế là, Kinh Trập thuận lý thành chương nhìn thấy những thứ mình muốn.
Đúng như lời Trịnh Hồng từng nói, cậu rõ ràng có sự lựa chọn tốt hơn, tại sao cứ khăng khăng ở lại Trực Điện Giám?
Câu trả lời hôm đó của cậu chỉ là bề nổi.
Lý do cậu đến đây, cũng vì Trần An.
Năm xưa Trần An cũng từ nơi này mà đi ra.
Muốn hiểu rõ Trần An, biết về quá khứ của ông, khi ông đã qua đời, bắt đầu từ Trực Điện Giám là sự lựa chọn bắt buộc.
Ngự Dược Phòng quá xa vời, thực sự không thể với tới.
Kinh Trập không vì Trần An qua đời, manh mối đứt đoạn mà ném chuyện của Trần An ra sau đầu.
Chiếc nhẫn ban chỉ xanh lục mà Trần An thông qua Chu Nhị Hỉ đưa cho cậu, hiện giờ vẫn đang khảm trên bức tường cung của Trữ Tú Cung, chỉ là cậu chưa tìm được cái cớ thích hợp để lấy về.
Dù sao Trữ Tú Cung hiện tại đã bị phong tỏa.
Thêm vào đó, món đồ đó để ở cung Trữ Tú không người biết đến, ngược lại là lựa chọn tốt nhất.
Kinh Trập rất nhạy bén.
Lúc ở Bắc Phòng, ít nhiều cũng có người để mắt tới, không có nghĩa là đến Trực Điện Tư rồi thì không có. Chỉ là sau này, có lẽ do cậu đã hết giá trị lợi dụng, nên mới không còn dấu vết bị lục lọi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!