Trời còn chưa sáng hẳn, Tuệ Bình đã thức dậy. Bọn họ phụ trách quét dọn nên phải dậy sớm hơn các cung nhân khác, thức dậy trong đêm tối đã trở thành thói quen.
Theo lệ thường, Tuệ Bình nhìn về phía giường của Kinh Trập, nhưng lại phát hiện trên giường trống không.
Tuệ Bình và Kinh Trập thường dậy cùng lúc, tính ra là sớm hơn những người khác.
Tuệ Bình thầm thắc mắc, Kinh Trập hôm nay dậy sớm thế làm gì?
Cậu ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ồ, trời đã lờ mờ sáng, hóa ra là cậu ta dậy muộn.
Tuệ Bình cứ mải suy nghĩ như vậy mà hoàn toàn không nhận ra mùi hương thoang thoảng đang lượn lờ trong phòng.
Cậu ta ngáp một cái, nhanh nhẹn thay quần áo, bưng chậu ra ngoài rửa mặt. Lúc đi ngang qua sân, cậu ta phát hiện chỗ phơi đồ thường ngày chẳng biết từ lúc nào đã treo thêm một cái vỏ chăn, nhìn qua thì...
Hình như là của Kinh Trập.
Tuệ Bình nhướng mày, nhìn thấy Kinh Trập đang bưng chậu gỗ đi tới, dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, trông như đã rửa mặt xong xuôi.
Tuệ Bình: "Sáng sớm tinh mơ, ngươi giặt chăn làm gì thế?"
Đương mùa đông rét mướt, rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao, chẳng ai muốn giặt giũ gì cả, tay mà nhúng vào nước thì cóng chết.
Có những người ở bẩn, có thể nửa tháng trời không tắm, cũng chẳng giặt quần áo. Tuệ Bình thấy may mắn là cả cậu ta và Kinh Trập đều không phải loại người đó.
Nhưng dù sạch sẽ đến đâu, giữa mùa đông thế này mà giặt chăn thì cũng...
Kinh Trập: "Lúc dậy uống nước đêm, lỡ tay làm đổ lên chăn. Nghĩ bụng cũng mấy hôm rồi chưa giặt, tiện thể giặt luôn."
Giọng cậu nghe rất bình thường, không lộ chút bối rối nào trong lòng.
Tuệ Bình: "Đổ lên chăn? Thế còn đồ bên trong..."
Kinh Trập chỉ về phía sau, "Đó, cũng đang phơi ở kia, hy vọng mau khô."
Tuệ Bình có chút lo lắng: "Thế này không ổn đâu, ngươi có mỗi cái chăn này, nếu không khô thì tối đắp cái gì."
Tuy buổi tối bọn họ được dùng chút than, nhưng lượng than ít ỏi chẳng bõ bèn gì, không đủ để duy trì cả đêm, càng không thể ấm áp như mùa xuân, cùng lắm chỉ giúp trong phòng bớt lạnh như hầm băng mà thôi.
Không có chăn đệm, chỉ cần một ngày thôi cũng đủ khiến người ta ốm liệt giường.
Kinh Trập cười cười: "Không sao đâu, chỉ ướt một mảng nhỏ thôi, vẫn miễn cưỡng dùng được. Cùng lắm thì tối ngủ né chỗ đó ra, ban ngày lại mang ra phơi tiếp là được."
Tuệ Bình: "Không được, nửa đêm lỡ trở mình, không khéo lại nằm lên chỗ ướt."
Kinh Trập: "Yên tâm, mấy hôm nay tuyết không rơi, hôm nay chắc trời sẽ hửng nắng, biết đâu lại khô được đấy."
Cậu vừa nói vừa đi vào trong nhà.
Tuệ Bình bất lực lắc đầu, trong lòng thầm tính, nếu hôm nay cái chăn đó bị phơi thành cục băng, cậu ta nhất định sẽ lôi Kinh Trập vào ngủ chung chăn với mình. Hai người ngủ chung tuy hơi chật chội, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn để Kinh Trập chịu lạnh.
Phía sau cậu ta, Kinh Trập bước nhanh, đến trước cửa phòng mới dám thở phào nhẹ nhõm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn đôi chút.
Kinh Trập vỗ vỗ mặt, đẩy cửa bước vào.
Trong căn phòng tối tăm, nương theo chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ ngoài tường cung, cậu mò mẫm đặt chậu và đồ rửa mặt về chỗ cũ, rồi ngồi ngẩn người bên mép giường.
Cậu...
Kinh Trập cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt ấy vừa lạ lẫm vừa quái dị, pha lẫn sự hoang mang lo sợ như vừa bước chân vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!