Chương 26: Tóc huynh rối rồi, để ta chải cho nhé?

Lúc còn ở Bắc Phòng, Kinh Trập chẳng có chỗ nào để tiêu tiền. Mấy năm qua cứ túc tắc gom góp, cậu cũng để dành được một khoản không nhỏ. Một phần bị Trịnh Hồng dụ dỗ kiếm đi mất, phần còn lại, cậu đều giao cho Minh Vũ giữ.

Khi bị nhét tiền vào tay, Minh Vũ đã vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi đưa ta cái này làm gì?"

"Nếu ngươi muốn rời khỏi Bắc Phòng, chắc chắn phải tìm người chạy chọt, chẳng lẽ không cần tiền sao?"

Minh Vũ: "Ta có tiền mà."

Kinh Trập: "Có cái con khỉ!"

Minh Vũ hiếm khi bị Kinh Trập nói cho cứng họng, gãi gãi mặt đầy ngượng ngùng.

Minh Vũ tuy không phải kiểu vung tay quá trán, nhưng tiêu tiền cũng chẳng có kế hoạch gì.

Lúc Kinh Trập còn ở Bắc Phòng, tiền của Minh Vũ đều đưa cho cậu quản lý. Nhưng sau khi cậu đi, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hầu bao của Minh Vũ đã xẹp đi trông thấy, chỉ còn lại chút ít ỏi.

Minh Vũ đau đớn rút kinh nghiệm: "Đợi ta tích góp đủ sẽ trả lại cho ngươi."

Kinh Trập chẳng để tâm, chỉ xua tay bảo cậu ta mau cất đi.

Minh Vũ ngồi xổm cùng cậu dưới mái hiên, hai người lặng lẽ ngắm tuyết rơi. Một lúc lâu sau, Minh Vũ mới lên tiếng: "Ngươi đặc biệt quay lại đây, không chỉ để đưa tiền cho ta thôi chứ?"

"Đây là lý do rất quan trọng."

Kinh Trập nhấn mạnh.

Minh Vũ gật đầu: "Được rồi, là lý do rất quan trọng. Vậy giờ có thể nói cho ta biết lý do còn lại chưa?"

Kinh Trập lại biến thành cái hũ nút, im thin thít.

Minh Vũ đành phải vỗ vỗ đầu cậu, hy vọng cậu thuộc loại vỗ một cái là có phản ứng, nhưng vỗ mãi, vỗ mãi lại thành ra vò đầu.

Lâu rồi không vò cái đầu nhỏ như chó con của Kinh Trập, kể ra cũng hơi nhớ.

Minh Vũ cảm thán một câu, rồi nói: "Ngươi mà không nói rõ ràng, ta sẽ đi hỏi Dung Cửu nhà ngươi đấy."

"Không liên quan đến hắn." Kinh Trập buột miệng nói câu này trước, rồi lại lắc đầu, "Mà ngươi cũng đâu biết hắn ở đâu."

Minh Vũ: "Ta không biết, nhưng cũng chẳng cần biết làm gì. Cứ chạy ra Ngự tiền dạo một vòng là xong chuyện chứ gì?"

Kinh Trập lầm bầm: "Hù chết ngươi ngay tại chỗ đấy."

Cậu biết Minh Vũ lo lắng cho mình, nên luôn mang một sự đề phòng khó hiểu đối với Dung Cửu. Trước đây cậu ta còn từng cười nhạo cậu chỉ vì mê cái mã bề ngoài mà rước họa vào thân, lúc đó Kinh Trập còn nghĩ Minh Vũ lo bò trắng răng.

Chỉ là vạn lần không ngờ tới, Dung Cửu... khụ, nỗi lo của Minh Vũ thế mà thành sự thật.

Chẳng lẽ cậu đúng là kẻ hám sắc đến mờ mắt sao?

Leo lên thuyền giặc rồi mới phát hiện đối phương là giặc cướp... ừm, nói thế cũng không đúng lắm... xét trên một phương diện nào đó, Dung Cửu mới là người chịu thiệt thòi.

Bản chất bên trong của Dung Cửu là người thế nào, sẽ không vì thời gian ngắn ngủi họ ở bên nhau mà thay đổi.

Con người muốn thay đổi bản thân đã khó, huống chi là thay đổi người khác.

Kinh Trập tuy không thích những thủ đoạn tàn nhẫn kia, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ mình có thể thay đổi được Dung Cửu.

Kinh Trập chống cằm, chậm rãi nói: "Ta và hắn làm hòa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!