Trước mắt Kinh Trập là một bóng đêm dày đặc. Khi thị giác bị tước đi, thính giác của cậu lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Cậu không chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mà còn bắt được cả những âm thanh "phập phập" dị thường.
Đó là tiếng kim loại sắc lạnh xuyên thấu vào da thịt mềm mại, kéo theo ngay sau đó là mùi máu tanh nồng nặc đến lợm giọng. Một cách tự nhiên, khung cảnh tàn khốc ấy hiện lên trong tâm trí Kinh Trập, khiến cậu không thể không lo lắng và tưởng tượng lung tung.
Cậu vô thức bước ra ngoài một bước, tiếng lá khô cọ xát "soạt soạt" dưới chân vang lên. Kinh Trập khựng lại, cố nén nỗi bất an trong lòng.
Cậu sợ người xảy ra chuyện là Dung Cửu... nhưng chắc là... sẽ không phải Dung Cửu đâu nhỉ?
Kinh Trập mím chặt môi, bên tai vẫn văng vẳng tiếng van xin của Ngũ Đức.
Ngũ Phúc có thể dựa hơi Ngũ Đức mà tác oai tác quái ở Trực Điện Giám, chứng tỏ Ngũ Đức tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát dễ dàng quỳ gối cầu xin. Chỉ nhìn cái cách gã dẫn đám nội thị hùng hổ xông tới ban nãy cũng đủ thấy sự kiêu ngạo, hống hách của kẻ này.
Vậy mà một kẻ như thế, khi đối mặt với Dung Cửu lại thốt lên những lời van xin thê thảm đến vậy... Cứ như thể Dung Cửu là một con quái vật đáng sợ, trong giọng nói của gã tràn ngập sự kinh hoàng... Hẳn là gã đã quỳ xuống rồi...
Sự thay đổi chóng mặt này, dù Kinh Trập không nhìn thấy, đôi tai cậu vẫn nhạy bén bắt được trọn vẹn.
Kinh Trập biết thân phận hiện tại của Dung Cửu là làm việc ở Ngự tiền.
Vậy thì hắn và Ngũ Đức chắc chắn có qua lại với nhau.
Ban nãy khi Kinh Trập vô thức muốn đuổi Dung Cửu đi, không phải cậu không nghĩ đến điều này, chỉ là bản năng mách bảo cậu không muốn để Dung Cửu vì mình mà sinh sự.
Rốt cuộc thì chuyện này giải thích thế nào đây?
Một thị vệ Ngự tiền rảnh rỗi sinh nông nổi, từ Càn Minh Cung xa xôi chạy tới Trực Điện Giám làm gì... chỉ để gặp một tên tiểu nội thị ư?
Những lời như vậy, Kinh Trập không sao thốt ra khỏi miệng được.
Cậu cũng không muốn gây phiền toái cho Dung Cửu.
Đầu ngón tay Kinh Trập khẽ chạm vào bờ môi vừa bị cắn rách, bất giác lại cắn nhẹ thêm lần nữa. Chút vị tanh nhàn nhạt ấy nhanh chóng bị nuốt chửng bởi mùi máu nồng nặc trong không khí, hoàn toàn không thể nhận ra..... Vậy thì, tại sao Ngũ Đức lại sợ Dung Cửu đến thế?
Thị vệ Ngự tiền là quan, thái giám là nô tài trong cung, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Theo lý mà nói... Ngũ Đức không nên hoảng sợ đến mức ấy mới phải...
Gã còn tự xưng là "nô tài".
Gã sợ thân phận của Dung Cửu, hay là sợ... chính con người Dung Cửu?
Cũng không thể trách Kinh Trập suy nghĩ lung tung.
Con người từ xưa đến nay đều dựa vào ngũ quan để cảm nhận vạn vật, đột ngột mất đi thị giác, đối với Kinh Trập mà nói, thứ duy nhất cậu có thể dựa vào lúc này chỉ là đôi tai.
Những thông tin thu được từ thính giác, tự nhiên sẽ bị cậu nắm bắt thật chặt.
Kể từ sau tiếng thảm kêu ban nãy, đám tiểu nội thị đi theo Ngũ Đức dường như cũng bị dọa vỡ mật, nhao nhao hét lên quái dị rồi bỏ chạy tán loạn. Sau đó, cũng chẳng thấy Dung Cửu quay lại tìm cậu...
Dung Cửu chắc đã đuổi theo bọn họ rồi?
Vậy cậu...
Kinh Trập đưa tay sờ dải vải trước mắt, muốn giật xuống nhưng lại có chút do dự.
Dung Cửu ban nãy, trông rất hung dữ.
Tuy nhiên hắn không chỉ hung dữ với Kinh Trập, mà với Ngũ Đức còn hung tàn hơn. Kinh Trập hiếm khi cảm nhận được sự khác biệt trong ngoài này, không khỏi càng tò mò muốn biết Ngũ Đức... ra sao rồi.
Cậu nghiêng đầu, ló người ra khỏi gốc cây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!