Bệnh của Kinh Trập đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Hôm sau tỉnh lại, người đã khỏe hơn phân nửa. Nếu không nhờ chạm phải tấm khăn ướt trên trán, cậu suýt nữa đã tưởng mình đang nằm mơ.
Tuệ Bình mừng rỡ vô cùng, ngồi bên cạnh lau mồ hôi cho cậu.
"Đêm qua ta bị quản sự gọi đi làm việc, sáng sớm mới về, lo muốn chết. Không ngờ ngươi đã tỉnh rồi."
Kinh Trập ngồi dậy, tay nắm lấy chiếc khăn ướt. Cậu định hỏi Tuệ Bình có nhìn thấy Dung Cửu không, nhưng nghĩ lại, với dung mạo xuất chúng của hắn, nếu Tuệ Bình đã thấy thì không thể nào không nhắc đến.
"Thân thể ta vốn cũng khá tốt, ngươi đừng lo." Kinh Trập cười cười, giọng nói vẫn còn chút khàn đặc.
Cậu mím nhẹ khóe môi, dường như đầu lưỡi vẫn còn lưu lại chút dư vị ngọt ngào.
Tuệ Bình liền nói: "Ta thấy trên bàn có bát thuốc, không biết là ai mang đến cho ngươi."
Bên cạnh bát thuốc còn đặt ít mứt quả, nhìn qua là biết không phải đồ của bọn họ.
Kinh Trập cười đáp: "Chắc là một người bạn."
Tuệ Bình gật gù: "Có lẽ lúc ta đến thì muộn quá nên không gặp được. Nhưng đã là thuốc thì ngươi mau uống đi cho nóng."
Cậu ta bưng bát sứ trắng tới. Kinh Trập đã có bài học xương máu lần trước, bèn bóp mũi uống cạn một hơi.
Cái mùi vị kinh khủng ấy xộc lên khiến cậu chỉ muốn nôn.
Tuệ Bình vội vàng nhét mứt quả vào miệng cậu, lại đưa tay vuốt ngực giúp cậu.
"Ủa, bộ y phục này của ngươi hình như cũng thay rồi?"
Cảm giác khi chạm tay vào hoàn toàn khác biệt.
Kinh Trập cúi đầu nhìn xuống, xúc cảm trơn láng mượt mà này đâu phải chất liệu của cung phục thông thường.
"Có lẽ... cũng là hắn thay?" Cậu ngập ngừng đáp, "Lúc ấy đầu óc ta cứ mơ màng, chẳng tỉnh táo chút nào."
Chuyện Dung Cửu đến chăm sóc mình, bản thân Kinh Trập nhớ lại cũng thấy hoang mang.
Khi ấy đang sốt cao, cậu còn làm ra mấy hành động kỳ quái, hình như... Dung Cửu còn đòi làm cha cậu. Sau đó Kinh Trập lại lôi kéo áo trong làm loạn, kêu nóng không chịu nổi... Từng hình ảnh, từng mảng ký ức ùa về khiến ánh mắt Kinh Trập tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Hình tượng của cậu...
Thật sự là mất mặt chết đi được.
Tuệ Bình không phải người hay nghĩ nhiều, thấy mặt Kinh Trập vẫn đỏ bừng thì bảo: "Dù sao Vân Khuê cũng xin nghỉ giúp ngươi mấy ngày rồi, ngươi cứ ngủ thêm chút đi. Hiện tại việc cũng không nhiều, đừng bận tâm."
Kinh Trập nhớ lại lời Dung Cửu nói về mạch tượng... Ưu tư đa sầu, lo nghĩ quá nhiều?
Chính cậu còn chẳng nhận ra điều đó.
Có lẽ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Cậu nói lời cảm ơn Tuệ Bình, Tuệ Bình cười xua tay: "Có gì đâu, để ta đi kiếm chút gì cho ngươi ăn. Đã tỉnh rồi thì phải ăn nhiều một chút mới lại sức được."
Sau khi Tuệ Bình ra ngoài, Kinh Trập đưa tay sờ lên trán mình.
Chỉ còn hơi ấm, không còn nóng hầm hập như trước nữa.
Cuối cùng cũng coi như đỡ hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!