Chương 23: Đâu có ai vừa làm người yêu vừa làm cha!

Kinh Trập cảm thấy, ngoại trừ việc Dung Cửu là một hũ giấm chua loét ra, thì dường như còn có chút... nói sao nhỉ, chứng thèm khát tiếp xúc da thịt?

Đây vốn là cái buff xui xẻo của hệ thống trước kia, nhưng khi áp dụng lên người Dung Cửu, thế mà lại hợp lý đến lạ lùng.

Dung Cửu rất thích sờ mó cậu.

Nhưng cái kiểu sờ mó này lại chẳng mang theo bao nhiêu tà niệm d*m d*c.

Chỉ đơn thuần là sờ.

Hoặc là ôm ấp cậu.

Cứ như đang ôm một con búp bê vậy.

Kinh Trập không thể không nghi ngờ, việc Dung Cửu thích bế cậu đi khắp nơi lúc trước, liệu có phải là một hành động nhằm thỏa mãn d*c v*ng tiềm ẩn trong lòng hắn hay không?

Bản thân cậu đã đủ dính người rồi, không ngờ Dung Cửu lại còn cao tay hơn một bậc.

Kinh Trập lầm bầm, đúng là hắn chẳng chê cậu phiền chút nào.

Rồi cậu gạt tay Dung Cửu ra.

Trong buổi trưa trốn việc tìm chút thanh thản này, thời tiết vẫn còn oi bức, Dung Cửu cứ ôm cậu như vậy không thấy nóng sao?

"Huynh đừng sờ nữa." Kinh Trập lí nhí, "Lát nữa còn phải đi gặp người ta."

Áo quần xộc xệch, chắc chắn sẽ bị nhìn ra mất.

Ngón tay lành lạnh của Dung Cửu lướt trên gương mặt Kinh Trập. Cảm giác mát mẻ dễ chịu ấy khiến cậu không kìm được mà cọ cọ vào tay hắn. So với thân nhiệt bình thường của Kinh Trập, nhiệt độ cơ thể Dung Cửu luôn thấp hơn một chút, vào lúc này quả thật là hiếm có khó tìm.

"Kinh Trập không thích?"

Dung Cửu lười biếng hỏi. Hắn dựa lưng vào thân cây, đôi chân thon dài duỗi ra rồi hơi co lại, khoảng trống ở giữa vừa khéo để lọt một Kinh Trập.

Kinh Trập dựa vào lồng ngực Dung Cửu, bị hắn nói trúng tim đen nên mặt hơi đỏ lên.

Không những mắc chứng nghiện tiếp xúc da thịt, mà còn là kẻ nói năng không biết xấu hổ.

"Nhưng mà dính lấy nhau lâu quá sẽ không chán sao?" Kinh Trập vắt óc nhớ lại những lời Minh Vũ từng dạy, đại loại như đừng cho đi quá dễ dàng kẻo đối phương không trân trọng vân vân, "Nhắc mới nhớ, lần nào huynh cũng gặm cổ ta... không phải đói bụng đấy chứ?"

Dung Cửu ỷ vào thuốc mỡ có hiệu quả hồi phục siêu tốc, sau khi phát hiện ra sự tuyệt vời của cổ cậu thì cứ vùi đầu vào gặm lung tung.

Dùng từ gặm này cho Dung Cửu có vẻ không được thỏa đáng cho lắm.

Dù sao Dung Cửu cũng là người cao ngạo, đạm bạc, bày cái mặt kia ra ngoài thì ai dám tin hắn lại làm ra những chuyện thế này. Nhưng với tư cách là kẻ bị gặm, Kinh Trập luôn cảm thấy thứ Dung Cửu cắn không phải là thịt, mà là xương của mình.

Hàm răng tốt thế kia, nếu cắn vào xương thật chắc cũng vang lên tiếng rôm rốp giòn tan.

Dung Cửu: "Thuốc kia, dùng hết chưa?"

Kinh Trập: "Còn thừa một chút."

Một chút tức là, thật sự chỉ còn lại đúng một chút xíu.

Thuốc mà Dung Cửu đưa tới chưa bao giờ là đồ dỏm.

Kinh Trập trước kia vốn không thích dùng, nhưng kể từ khi Dung Cửu sờ vào lòng bàn tay cậu, phát hiện những vết chai sạn thô ráp trên đó rồi trầm ngâm suy nghĩ, hắn liền bắt Kinh Trập lúc rảnh rỗi phải thường xuyên bôi thuốc.

Kinh Trập nghe lời dùng thử, sau đó phát hiện vết chai trong lòng bàn tay quả thực đã mờ đi rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!