Chương 22: Ngày có số năm

Kinh Trập chưa từng nếm trải chuyện tình cảm, cậu cũng chẳng biết phải yêu đương thế nào.

Thế nhưng, nhưng mà... vừa mới nói rõ lòng mình xong liền bị đè ngay vào thân cây, ngay cả đầu lưỡi cũng bị ép phải thè ra cho người ta ăn, chuyện này có phải có chỗ nào không đúng hay không?

Dung Cửu dỗ dành: "Lát nữa em còn phải đi gặp người khác, miệng không thể để lại dấu vết, nhưng lưỡi thì không sao."

Kinh Trập mơ màng, là thế hả?

Cậu nức nở một tiếng, trong lòng dâng lên chút sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi khi ngay cả cuống lưỡi cũng sắp bị nuốt chửng khiến đôi tay cậu bất giác bấu chặt lấy vai Dung Cửu.

Chuyện này không đúng lắm đâu?

Người bình thường yêu nhau sẽ làm thế này ư... Đau quá...

Đầu óc Kinh Trập đặc quánh như hồ dán, bị Dung Cửu dỗ ngọt một cách dễ dàng. Mãi cho đến khi Dung Cửu cắn rách đầu lưỡi cậu, cơn đau khiến cậu bừng tỉnh, theo bản năng căng cứng cả người, sắp sửa òa khóc thành tiếng thì Dung Cửu mới chịu buông tha.

Kinh Trập luống cuống đưa tay che miệng.

Ngón tay cái của Dung Cửu lau đi vệt máu nơi khóe môi cậu, sau đó chậm rãi lấy khăn tay từ trong ngực ra: "Để ta lau cho em nhé?"

Kinh Trập hoài nghi nhìn Dung Cửu.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn buông tay.

Kinh Trập giống như chú cún con ham ăn không nhớ đòn, chỉ cần Dung Cửu che giấu đi mặt bạo ngược kia một chút, cậu lại dễ dàng bị lừa.

Khờ thật.

Dung Cửu bóp nhẹ cằm Kinh Trập, hơi nâng đầu cậu lên, tỉ mỉ lau sạch từng chút một.

Mặt lụa trơn mát cọ qua cọ lại giữa đôi môi, khiến cánh môi vốn đã hồng hào nay lại càng sưng đỏ sung huyết.

Kinh Trập né vội sang một bên, lầm bầm: "Chẳng phải nói không thể để người ta phát hiện sao? Làm sưng vù lên thế này, làm sao mà không bị phát hiện cho được?"

Dung Cửu như thể bây giờ mới nhận ra, khẽ nhướng mày.

"Vậy để ta bôi thuốc cho Kinh Trập."

Hắn lấy ra một chiếc lọ ngọc từ trong ngực.

Kinh Trập nhìn chiếc lọ ngọc quen mắt này, còn chưa kịp nói gì đã thấy Dung Cửu ra hiệu bảo cậu ngồi xuống.

Cậu bán tín bán nghi ngồi xuống, thấy Dung Cửu nửa quỳ trước mặt mình, đổ chất lỏng trong bình ra tay.

Lọ ngọc này không giống với những lọ thuốc trước kia, bên trong không phải là thuốc mỡ bán rắn mà là một loại chất lỏng hơi dính nhớp, tựa như mật đường, tỏa ra hương thơm thanh mát nhàn nhạt.

Nếu không phải tận mắt thấy Dung Cửu đổ từ lọ ngọc ra, e là Kinh Trập sẽ tưởng rằng đây đúng là mật ong hắn vừa trộm được từ Ngự Thiện Phòng.

Chất lỏng đậm đặc làm ướt đẫm hai ngón tay Dung Cửu. Sau đó, những ngón tay khép lại ấy lướt qua môi Kinh Trập, chất lỏng màu mật dần dần được bôi lên, từng đường vân môi, từng nếp gấp đều được nhuộm đẫm thứ nước bóng loáng ấy.

Kinh Trập vô thức ngả người ra sau, lưng cọ vào thân cây cứng ngắc.

Có hơi... kỳ quái.

Dù động tác của Dung Cửu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Kinh Trập lại thấy ngứa ngáy lạ thường. Cũng chẳng biết rốt cuộc là ngứa ở đâu, chỉ biết ngay cả trong xương tủy cũng dâng lên luồng nhiệt ý quái đản.

Trong lúc cậu còn đang bối rối, ngón tay của Dung Cửu đã thâm nhập vào khoang miệng ướt nóng của Kinh Trập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!