"Kinh Trập, Kinh Trập, sao ngươi ngẩn người ra thế?"
Cốc Sinh chọc chọc Kinh Trập, tò mò quan sát cậu.
Hôm nay lúc quét dọn, cậu ta trơ mắt nhìn Kinh Trập thất thần mấy lần, vừa rồi còn suýt ngã xuống hồ sen, may mà được cậu ta kéo lại.
Cái hồ sen này, dạo trước vừa mới có người chết xong.
Nhiều người cảm thấy đen đủi, ngay cả lúc quét dọn cũng không muốn đến gần đây. Công việc tiếp theo của Kinh Trập và Cốc Sinh lại bị phân công đến chỗ này, Vân Khuê và một nội thị khác tên Tuệ Bình cũng chung một đội.
Theo Cốc Sinh thấy, vận số của Kinh Trập hơi tệ.
Trước đó rõ ràng được Hoàng tiểu thư để mắt tới, đi theo hầu hạ hơn nửa tháng, chỉ thiếu một chút nữa thôi là một bước lên mây, trở thành thái giám của Chung Túy Cung, nhận việc tam đẳng hoặc nhị đẳng.
Thế thì tốt hơn gấp vạn lần so với việc bọn họ bây giờ vẫn phải khổ sở ở Trực Điện Tư, chờ đợi kỳ sát hạch cuối năm.
Sát hạch còn chưa biết có qua được không, năm nay cậu ta đã mười chín rồi!
Kinh Trập thì khỏi phải nói, đã hai mươi, đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nếu có thể đến Chung Túy Cung, đương nhiên không cần lo lắng những phiền toái này.
Nhưng trớ trêu thay, đúng vào thời điểm mấu chốt này, Kinh Trập lại bệnh liệt giường mấy ngày, đến điểm danh cũng không đi được, cuối cùng lỡ mất cơ hội phú quý này.
Cảnh ngộ này, ngay cả Cốc Sinh trước đây có chút ghen tị với Kinh Trập cũng không khỏi cảm thán, nghĩ đến bản thân bao năm nay cũng không gặp thời, rốt cuộc cũng bình ổn tâm trạng, thái độ đối với Kinh Trập sau khi trở về cũng khá tốt.
Có lẽ do bị đả kích, Kinh Trập mấy ngày nay làm việc cứ hay lơ đãng.
Điều này không khó hiểu.
Nhưng mà, tại sao đang quét tước lại đột nhiên cười quái dị?
Chuyện này thật kỳ lạ!
Chẳng lẽ đã phát điên rồi sao?
Kinh Trập ho một tiếng, nắm chặt cán chổi lắc đầu: "Mấy ngày nay gặp chút đả kích, may nhờ Cốc Sinh luôn giúp đỡ bên cạnh, ta sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại, không để ngươi khó xử."
Cốc Sinh cười sảng khoái: "Giúp gì chứ? Chỉ gọi ngươi mấy câu mà cũng tính là giúp à? Ngươi ít nhất cũng phải như Vân Khuê kia kìa, sai bảo người khác làm việc, thế mới đáng được cảm ơn."
Vân Khuê ở đằng xa nghe thấy Cốc Sinh nói xấu mình, bất mãn nói: "Này Cốc Sinh, ta nhờ các ngươi giúp đỡ có khi nào không trả thù lao đâu?"
"Phải phải phải, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân đi." Cốc Sinh cười hì hì chắp tay.
Vân Khuê tính tình phóng khoáng, người cao to, đôi khi hành động hơi thô lỗ, nhưng bản chất không xấu, cũng rất dễ nói chuyện, nếu không đã chẳng bị phân công đến quét hồ sen.
Nghe nói cậu ta là đồ đệ của một vị Chưởng sự nào đó, chuyện qua kỳ sát hạch là ván đã đóng thuyền. Đôi khi có việc bận, hoặc lười biếng, cậu ta sẽ tìm người làm giúp.
Cậu ta cũng chịu chi tiền, không bao giờ để người ta làm không công. Cho nên kiếm được tiền rồi, những người này cũng chẳng nói năng lung tung, ngược lại còn xưng huynh gọi đệ với Vân Khuê.
Khó khăn lắm mới quét dọn xong khu vực này, mấy người xách dụng cụ quay về.
Trời tờ mờ sáng, sương mù giăng lối, cũng chẳng có ai.
Vân Khuê vỗ vai Kinh Trập, tò mò hỏi: "Trước đó nghe nói ngươi bị bệnh, những cái khác thì không nhìn ra, nhưng có đau lắm không? Lúc nãy nhìn qua, khóe miệng ngươi có phải bị rách không?"
Kinh Trập khựng lại, tim đập thình thịch, nhưng mặt không đổi sắc. Cậu theo bản năng sờ sờ vết bên khóe miệng, thở dài một tiếng: "Phải đấy, tự mình cắn nát, đau lắm."
Trước khi cậu "trốn" khỏi chỗ Dung Cửu, Dung Cửu đã nhét cho cậu lọ ngọc.
Nhờ thuốc trong lọ, những dấu ngón tay trên cổ Kinh Trập nhanh chóng mờ đi, nhưng vết thương bên miệng rốt cuộc vẫn lộ liễu, rất dễ bị người ta nhìn thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!