Chương 17: Ba lần có người ghé thăm

"Cốc cốc cốc —"

Sáng sớm, cửa Bắc Phòng đã bị gõ vang. Bát Tề vừa ngáp vừa dụi mắt, còn chưa nhìn rõ người đến là ai: "Ai đấy!"

"Ta là người của Thừa Hoan Cung, có việc muốn tìm Kinh Trập."

Ngoài cửa, một cung nữ xinh xắn đang đứng đó, chỉ là sắc mặt nàng tái nhợt, tóc tai cũng rối bời, dọa Bát Tề giật nảy mình, suýt chút nữa tưởng là nữ quỷ.

Đợi xác định rõ thân phận, thái độ của Bát Tề mới ân cần hơn đôi chút, vội vàng mời người vào.

Kinh Trập cũng vừa mới dậy, đang súc miệng, nghe thấy động tĩnh, trong mắt lộ ra vài phần mờ mịt.

Vừa nghe thấy là Thu Dật, cơn buồn ngủ của Kinh Trập bay biến sạch.

Mấy ngày này là ngày tú nữ vào cung, ánh mắt của cả hoàng cung đều đổ dồn vào chuyện này, bất kể phân vị lớn nhỏ, ngay cả Thừa Hoan Cung liên tiếp xảy ra chuyện cũng không ngoại lệ.

Từ tần sao lại cho Đại cung nữ đến tìm cậu vào lúc này?

Trong lòng Kinh Trập cảm thấy có điều bất thường, khi nhìn thấy Thu Dật, cậu càng thêm chắc chắn, lần này Thu Dật tới đây, không phải là vì Thừa Hoan Cung.

Mà vì chính bản thân nàng.

Sắc mặt Thu Dật xám ngoét, trông vô cùng thảm hại, sau khi nàng vào phòng, Kinh Trập đuổi hết những người khác ra ngoài, nhường chiếc ghế duy nhất cho nàng, còn mình thì đứng lúng túng ở một nơi xa hơn một chút.

"Thu Dật tỷ tỷ, chuyện này là..."

Thu Dật ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn trong khoảnh khắc nhìn thấy Kinh Trập bỗng bùng lên tia sáng, nàng đột ngột đứng dậy lao đến trước mặt Kinh Trập, túm lấy tay áo cậu cầu xin:

"Kinh Trập, ngươi cứu ta với, cứu ta với, ta sắp chết rồi, chỉ có ngươi mới cứu được ta... hu hu... cứu ta, cầu xin ngươi cứu ta..."

Thu Dật nói rồi bật khóc nức nở.

Sự suy sụp bất ngờ này không chỉ khiến Kinh Trập hoảng sợ, cậu không đóng cửa, động tĩnh trong phòng người bên ngoài cũng nghe thấy được đôi chút.

Hà Diệp sáp lại gần, vừa định bước vào thì bị Minh Vũ cản lại.

Minh Vũ ngày thường cười híp mắt rất ôn hòa, lúc này thái độ lại rất cứng rắn, nhanh chân hơn một bước đóng sầm cửa lại, sau đó quay lưng về phía cửa nhìn Hà Diệp.

"Ta đoán, họ cần không gian riêng để nói chuyện."

Hà Diệp đối diện với ánh mắt sắc bén của Minh Vũ, nụ cười cứng lại trong giây lát, lập tức gật đầu tự nhiên, cười nói: "Đương nhiên, Minh Vũ nói không sai."

Có Minh Vũ canh chừng, tự nhiên không ai nghe lén được.

Trong phòng, Kinh Trập khó khăn lắm mới khiến Thu Dật bình tĩnh lại, đang đưa khăn tay cho nàng, "Ngươi, ngươi lau đi."

Thu Dật cúi đầu, nhận lấy khăn tay.

Kinh Trập: "Vừa nãy ngươi nói, bảo ta cứu ngươi... đã xảy ra chuyện gì sao?" Cậu và Thu Dật không thân, nhưng cậu luôn cảm thấy, nàng không phải là người dễ dàng suy sụp như vậy.

Thần sắc Thu Dật mệt mỏi rã rời, dùng khăn tay che mặt, qua một lúc lâu, mới kể lại cho cậu nghe những chuyện xảy ra gần đây ở Thừa Hoan Cung.

Khi Kinh Trập nghe nói Thừa Hoan Cung đã có bốn người chết, cậu không khỏi kinh ngạc. Lần trước cậu đến đó, tuy cảm thấy ít người, nhưng hoàn toàn không nhận ra sự khác thường nào.

Tin tức ở Bắc Phòng không được linh thông lắm, đến cả chuyện lớn thế này mà biết cũng không rõ ràng.

Thu Dật mím môi, ngẩng đầu nhìn Kinh Trập, trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt.

"Mấy cung nhân đã chết kia, hôm đó đều cùng với ta, đã gặp ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!